Sáng ngày mười năm tháng mười một, một chiếc xe ngựa chở hai người đang bị nhốt trong cũi đi diễu hành trên đường phố.
Lúc chiếc xe đi ngang qua con đường trước mặt Mỹ Thực Cư, Trình Thanh đang ngồi trong phòng riêng trên lần hai, thích thú nhìn hai người quen bên dưới.
Bùi thị không còn vẻ chua ngoa như xưa nữa, tóc tai mụ rối bời, mặt mũi bơ phờ, thậm chí khi bị người đi đường ném rau củ thối vào người, mụ cũng không phản ứng gì khác. Trần Dũng kế bên cúi gầm đầu, chỉ sợ có người quen nào nhìn thấy mình, khi bị người khác ném đồ vào mình thì càng cúi sát đầu thêm.
Xe đi ngang qua rồi nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ, trong hai ngày này, nha sai sẽ kéo hai người Bùi thị đi khắp các con phố ở huyện Đại Trì.
Đến ngày thứ ba, hai người được trói đứng tại ngọ môn thị chúng. Bên cạnh là quan sai sẽ đọc lại những tội lỗi của họ, khiến kẻ khác lấy đó làm răn. Hôm đó, Trần Thanh cũng bỏ công đến ngắm họ một chút, thông qua cửa sổ xe, cậu nhìn hai người đang đứng trên đó, thấy thái độ bất bình có đám người vây xem, được một lúc thì ra lệnh cho phu xe rời đi. Ân oán của cậu với Trần gia thôn đến đây xem như chấm dứt là được rồi. Nếu về sau bọn họ biết điều mà cách cậu xa, cậu sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện xưa nữa.
Trái ngược với sự thoải mái của Trần Thanh, tình trạng hiện tại của Trần gia thôn có thể gọi là nước sôi lửa bỏng.
Sau ngày hai người Bùi thị bị dẫn đi thị chúng, các thôn khác đã biết tin. Thế là người Trần gia phải chịu sự bài xích của các thôn lân cận. Hậu quả rõ ràng nhất là hôn sự của thanh niên trong thôn.
Liên tiếp những cuộc hủy hôn diễn ra, lí do của bên thông gia là không muốn con họ gả vào hoặc lấy phải người Trần gia. Đạo đức của thôn này có vấn đề. Thậm chí, đã có một nhóm các cô dâu bị nhà chồng hưu, đuổi về Trần gia.
Mấy cô dâu bị bỏ làm ầm lên, muốn sống muốn chết vẫn không thay đổi ý bên chồng được. Thế là về Trần gia tìm vợ chồng Bùi thị nói chuyện. Những gia đình khác bị hủy hôn sự cũng tìm hai người đòi phí tổn thất. Có thể hiểu hai người Trần Dũng bị ép như thế nào.
Nhưng không đợi mấy người này tính sổ, hiện tại cái nhà này cũng đã tự cắn xé nhau rồi. Lí do cũng vì tiền.
Hôm đó, đợi vợ chồng Bùi thị vừa được thả về thôn. Quản gia Phạm Hưng đã dắt theo người đến, yêu cầu hai người thanh toán chi phí 200 lượng bạc mà huyện thái gia đã lệnh cho. Hiển nhiên hai người không móc ra được số tiền này, thế là sau một hồi cự cãi rồi năn nỉ ỉ oi, Phạm Hưng đồng ý cho họ hai ngày để xoay tiền, nếu không sẽ kiện lên quan thêm lần nữa.
Sau đợt phạt rồi, hai người đã biết sợ. Nên nhất nhất xác nhận, sẽ gom đủ tiền trả Trần Thanh.
Đợi đám người Phạm Hưng đi rồi, bọn họ đối mặt với câu hỏi khó: Tiền đâu ra?
Bùi thị vét hết tiền dành dụm của mình, cũng lấy luôn các khoản riêng của bà ra, chỉ có năm lượng bạc. Trần Dũng hiển nhiên không ra được đồng nào, Bùi thị quản tiền rất nghiêm, ông không có khả năng giấu giếm dù chỉ một hào.
Hai đứa con thị thì khóc lóc rên rỉ, tỏ vẻ bản thân không có tiền. Đến khi bị cha mẹ dọa sẽ đem bán để trả nợ, mới ấm ức mà rút ra khoản tiền còi giấu riêng, Hữu Thiên được 20 văn tiền, còn Thiên Ái vậy mà có tận 35 văn.
Tổng tài sản nhà bọn họ có 5 lượng 55 văn tiền, cách con số trả nợ cho Trần Thanh một khoản xa tít mù.
Cả nhà vò đầu bức tóc suy nghĩ, cuối cùng quyết định đi vay trong thôn. Bùi thị cũng về nhà mẹ đẻ ở Bùi gia thôn để mượn tiền. Nhưng cuối cùng, bọn họ chỉ về tay trắng.
Đừng nói người Trần gia hiện tại hận cái nhà này đến mức chỉ muốn giết họ đi. Nhờ hai người Bùi thị, mà giờ người Trần gia ra ngoài phải che kín mặt, chỉ sợ có ai nhận ra. Rồi hôn sự thanh niên trong thôn bị hủy, không ai chịu về làm dâu thôn này, thanh niên trong thôn đến tuổi định hôn đã gấp như kiến bò trong chảo. Mấy cô nương bị hủy hôn càng đáng thương, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, khiến cha mẹ họ hận không thể chém chết hai người Bùi thị.
Thế là khi mấy người nhà này đi khắp thôn vay tiền, gặp kẻ tốt tính một chút thì họ xem như không nhìn thấy nhà này, kẻ xấu tính thì đay nghiến, xỉ vả, cũng không thiếu người giận đến mức cầm cây rượt đánh.
Ba cha con Trần Dũng chạy trối chết, về đến nhà trên người đã có vài vết thương, thế là ba người bèn đóng kín cửa ở trong nhà, chờ Bùi thị về.
-Tại sao nhà mình lại như vậy chứ?
Thiên Ái vừa khóc hút hít vừa hỏi, từ nhỏ cô ta đã được cưng chiều, trong nhà có gì ngon đều nhường cô trước, lại không phải làm việc gì, còn được cha mẹ cho khá nhiều tiền tiêu vặt, kết quả dưỡng nên một cô thôn quê nghèo khó lại có tính cách của thiên kim nhà giàu. Gặp ai cũng quen hếch mũi lên mà nói chuyện. Có bao giờ phải ăn nói khép nép như hôm nay, đã vậy còn bị đuổi đánh nữa. Uất ức, tức giận, thế là cô gục đầu gào khóc.
Hữu Thiên nhăn mày, khó chịu.
-Im m mày đi, khóc khóc cái gì, nhức cả đầu.
Hữu Thiên so với Thiên Ái chỉ có hơn chứ không kém. Hắn ta quen được cha mẹ tăng bốc, khen ngợi nên luôn nghĩ bản thân rất tài giỏi. Đến ngày hôm nay hiện thực đánh cho hắn một cú, khiến hắn trở tay không kịp. Chỉ biết nghiến răng hận cha mẹ mình, là hai người hại cái nhà này ra như vậy.
“Cộc, cộc”
Nghe tiếng gõ cửa, ba người trong nhà giật mình nhìn ra ngoài, nom nóp lo sợ.
-Ai vậy? – Trần Dũng run run hỏi.
-A Dũng, là ta. Mau mở cửa. – Tiếng Bùi thị thấp giọng vang lên.
Nghe tiếng, Trần Dũng vội chạy lại mở cửa. Bên ngoài là Bùi thị mặt mũi bằm dập, ông giật mình.
-A Diễm, ngươi bị sao vậy?
Bùi thị đóng sầm cánh cửa phía sau lại, rồi ôm chầm lấy Trần Dũng, khóc nức nở.
-A Dũng, huhu…bọn họ không cho ta mượn tiền, còn nói ta làm mất mặt Bùi gia thôn, khiến bọn họ bị người trong thôn chê trách. Bọn họ đánh ta…A Dũng…bọn họ đánh ta…huhu…
Trần Dũng nghe thấy Bùi thị không mượn được tiền, cứng người lại, làm gì còn nghe được phần sau thị nói. Mà dù có nghe được, ông cũng không quan tâm. Chuyện cái nhà này bị đánh chửi bây giờ đã bình thường lắm rồi.
-Mẹ…
Thiên Ái cũng khóc lóc, chui vào lòng mẹ mình mà nấc lên. Nhìn thấy mặt con gái cưng có vết bầm, Bùi thị sửng sốt.
-Tiểu Ái, cục cưng của mẹ, con bị sao vậy?
Thiên Ái kể lể.
-Con theo cha với anh đi mượn tiền, bọn họ không cho mượn, còn chửi bới rồi đánh con nữa. Huhu…mẹ ơi đau quá…
Nghe con gái nói, Bùi thị ôm chầm lấy nó mà khóc. Tương lai trước mắt tăm tối.