Trần Thanh cảm thấy hai mươi lượng bạc mình tiêu cho Đại Ngưu rất xứng đáng. Nếu Đại Ngưu sinh vào thời hiện đại, cậu tin rằng thành tựu mà ông đạt được sẽ không tệ.
Khả năng tiếp thu của Đại Ngưu rất khủng, chỉ bằng tài liệu cậu đưa, ông ấy đã có thể trôi chảy huấn luyện nhân viên phù hợp với yêu cầu của cậu, thậm chí từ đó còn suy ra các vấn đề liên quan khác cần chú ý.
Cậu theo dõi quá trình dạy – học của bọn họ nửa ngày, cuối cùng yên tâm phó mặc cho Đại Ngưu làm việc. Chỉ cần cuối ngày kiểm tra lại là được.
Tửu lâu này đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, nên về vấn đề nhập nguyên liệu cùng các phụ liệu khác, đã có nguồn cung ứng rồi. Trần Thanh chỉ yêu cầu chưởng quầy liên hệ nơi thu mua thêm các nguyên liệu khác như quả lửa, quả bi, gừng,… rồi phủi tay không quan tâm.
Mấy ngày nay chỉ chú tâm vào tửu lâu, cậu đã lơ là không gian một khoảng thời gian rồi. Cho nên sau khi vào phòng đóng chặt cửa, cậu bèn lắc người vào không gian.
Cây trồng trong đó đã phủ đầy quả, quả nào quả nấy to tròn, mọng nước. Trần Thanh dạo một vòng quanh rồi dừng trước khu vực cây anh đào. Hai ngày trước anh đào đã ra hoa, hàng trăm nhánh hoa rũ xuống, cậu còn đứng ngắm rồi vuốt ve nó một lúc lâu.
Chủng hoa anh đào thường có năm hoặc mười cánh, nghe đồn có nơi trồng được hoa với cả trăm cánh. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, kiếp trước cậu chưa từng nghe tin nơi đâu xuất hiện hiện tượng đó. Thế mà nay, nhờ không gian mà cậu được diện kiến đóa anh đào trăm cánh này. Bông hoa bé nhỏ, hàng trăm cánh hoa ôm ấp, đan xen vào nhau. Cúi đầu xuống hít lấy một hơi, hương hoa nồng nàn, ngọt ngào tràn vào buồng phổi, dịu dàng âu yếm từng tế bào cơ thể.
Trước đây Trần Thanh từng nghe rằng, anh đào nở hoa càng đẹp thì sẽ càng khó ra quả, nên ý định ban đầu của cậu là dùng những đóa hoa này làm trà. Thế mà chỉ mới hai ngày, chen chúc trên các nhánh cây, thay thế cho hàng ngàn nụ hoa rực rỡ là các quả anh đào đỏ mọng. Ngắt lấy một quả cắn vào, vị thơm ngọt quen thuộc tràn vào miệng, thịt quả mềm mại như muốn tan trên đầu lưỡi, đến khi đã nuốt vào rồi mà hương đào vẫn thoang thoảng nơi chóp mũi.
Quả anh đào ngoài cung cấp lượng Vitamin A lớn, còn có công dụng với tim mạch, tiểu đường, chống ung thư,… Trần Thanh nhìn cành đào trĩu nặng quả, mỉm cười hài lòng, trong đầu xoay quanh hàng trăm cách sử dụng chúng.
Tưới cây, dọn dẹp, hái quả,…đợi đến khi hoàn thành, người cậu đã bẩn hề hề. Thế là Trần Thanh cởi đồ, xuống dòng sông ngâm người và tắm rửa. Mọi mệt mỏi, khó chịu trong cơ thể cũng theo làn nước cuốn trôi đi. Nhìn dòng nước nhẹ trôi, cậu thầm cảm ơn trong không gian mình là dòng sông di động chứ không phải là một cái hồ hay cái ao chết. Nếu không, cứ tắm rửa giặt giũ xong lại uống thứ nước mình vừa dùng qua, dù tâm lí cứng cỏi như thế nào cậu cũng không “hold” nổi.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, Trần Thanh bèn lên bờ mặc lại đồ rồi ra ngoài.
“Két”
Bên ngoài là Đại Ngưu, ông cung kính chào rồi theo sau cậu vào trong.
-Bẩm thiếu gia, Lý Hợi và Từ Đinh báo là đã hoàn thành bữa ăn chiều rồi ạ.
Trần Thanh bèn đi lên phòng chính. Trên bàn ăn lớn, các món ăn đã được sắp xếp cẩn thận ở hai phía, số lượng và hình thức trình bày như nhau, đúng là các món mà cậu đã hướng dẫn cho đầu bếp mình làm.
-Bẩm thiếu gia. Phía bên trái là của Lý Hợi, còn bên phải là của Từ Đinh ạ.
Trần Thanh liền thử mỗi đĩa thức ăn một ít. Công bằng mà nói hai người đã rất tiến bộ, dù còn thua xa tay nghề của Trần Thanh, nhưng chỉ trong một ngày mà hai người đã nắm được quy trình chế biến, làm ra món ăn khác hẳn với thói quen cũ như vầy là đã rất cố gắng rồi.
Sau khi đã kiểm tra cẩn thận, cậu bèn nhận xét cho hai người những chỗ còn chưa làm tốt. Hai đầu bếp chăm chú lắng nghe, nhất nhất gật đầu với từng lời cậu. Sau khi Trần Thanh dứt lời, thì đứng im suy nghĩ cẩn thận những lời cậu nói. Sau khi đã nắm rõ được, cả hai bèn cúi người kính nể nói với Trần Thanh.
-Tạ thiếu gia đã chỉ dạy, tiểu nhân sẽ cố gắng hơn ạ.
Trần Thanh gật đầu.
-Ngày mai các người tiếp tục làm lại các món này. Nếu ngày mai hoàn thành tốt, ta sẽ dạy các ngươi món mới.
Hai đầu bếp vâng dạ rồi lùi ra sau, bây giờ đến lượt Trần Thanh kiểm tra những người còn lại.
Cậu bèn giả vờ là một khách nhân, vào tửu lâu yêu cầu gọi món, đồng thời đưa ra các yêu cầu vô lý. Trần Thanh chăm chú nhìn cách những nhân viên hành xử, cuối cùng đúc kết và chỉ ra các khuyết điểm của họ.
Đến lúc buổi kiểm tra hoàn thành, trời cũng đã chuyển tối. Trần Thanh bèn cho phép mọi người ăn cơm, thức ăn đương nhiên là thành quả của Lý Hợi cùng Từ Đinh.
Ngồi ăn một mình, nghe tiếng mọi người bàn luận phía sau bếp, Trần Thanh có chút mủi lòng.
Đều nói con người là động vật quần cư, sống cần có đồng loại bên cạnh. Nhưng thân phận Trần Thanh hiện tại đã khác, người làm không dám bất kính với cậu, đứng trước mặt cậu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh thì nói gì với trò chuyện hay ngồi ăn chung.
Hơn nữa, Trần Thanh cũng biết hiện tại cậu cần làm “lập uy”, ông chủ thân thiện đương nhiên được nhân viên yêu mến, nhưng một ông chủ “uy quyền” mới khiến họ kính sợ.
Vì thế, cậu gò bó mình lạnh lùng, nghiêm khắc. Ngồi thu lu ăn một mình, đương nhiên cậu cũng buồn. Nhưng cậu không thể mở lời gọi mọi người ăn cùng mình, đừng nói cho vàng họ cũng không dám ngồi chung, nếu họ dám ngồi cậu cũng không muốn xé bỏ vách ngăn giữa cậu cùng họ.
“Haish, xem ra cần nhanh chóng kiếm tiền rồi cưới vợ vậy.” – Trần Thanh thở dài.