[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 23: Lễ hội mẫu đơn




Sáng hôm sau, Trần Thanh thay bộ đồ mới, thần thanh khí sảng ra ngoài du ngoạn.

Thời đại này còn cổ xưa, dân cư đa phần còn chân chất. Trần Thanh thích thú đi tìm hiểu xã hội này. Dẫu cậu có trí nhớ của “Trần Thanh”, nhưng thứ nhất nguyên bản chỉ sống trong một gốc thôn, kiến thức hạn hẹp, lại chỉ là những kí ức thiếu tính trãi nghiệm, nên Trần Thanh quyết định trong những ngày kế tiếp, cậu sẽ khám phá nơi này.

Đi dạo một vòng, đến lúc đã sắp đi hết khu Nam, trong tay cũng mua được vài món hàng, có cái là thức ăn dân dã, có cái là món đồ chơi dân gian.

Trước mặt tập trung đông người đang vây quanh gì đó, Trần Thanh vì tò mò cũng chen vào. Mấy hương thân nghèo khó đang hóng chuyện, vừa thấy Trần Thanh quần áo đắt tiền, lại còn đeo mặt nạ kì lạ, liền vội vã né qua một hai bên, cậu dễ dàng đứng đối diện bảng thông báo.

Bảng thông báo nêu rõ đại hội hưởng hoa mẫu đơn hàng năm sẽ mở cửa vào mười lăm ngày sau. Những ai dự thi, ngày đó phải có mặt từ sớm. Chậu hoa chiến thắng sẽ được thưởng 1000 lượng bạc.

“1000 lượng bạc !!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Trong đầu Trần Thanh bây giờ, dòng chữ 1000 lượng bạc nhảy tung tăng. 1000 lượng bạc đấy, cả một gia tài đấy, một chậu hoa thắng được 1000 lượng bạc, mắt cậu bây giờ bắn ra lục quang luôn rồi.

Hóa ra ở thời đại này lại tôn sùng hoa mẫu đơn như vậy, không những tổ chức một cuộc thi riêng cho nó, còn đề giải thưởng lớn như vậy.

Về sau, khi biết mẫu đơn là biểu tượng của Đại Hạ, cũng như người ở đây tôn sùng loài hoa đó thế nào, Trần Thanh càng thêm cảm thán. Nhưng đó là tương lai, còn bây giờ, trong mắt cậu chỉ có mấy đồng bạc sáng lấp lánh.

-Aish, lễ hội mẫu đơn sắp đến, mà vườn hoa của Ngô viên ngoại lại bị kẻ xấu lén lút phá hủy, không biết ngài ấy phải làm sao đây.

-Thì đó, tôi nghi không chừng là Bùi viên ngoại làm, năm trước ông ấy …

-Suỵt, cái bà này không biết giữ mồm, muốn chết à?

-Quên, quên mất, thôi về!

-Này ông, ông đoán xem cuộc thi năm nay ai sẽ thắng.

-Ai thắng cũng không liên quan đến tụi mình, chỉ mấy kẻ giàu mới trồng nỗi mẫu đơn thôi.

-Bộ mẫu đơn khó trồng lắm à ông?

-Tất nhiên rồi. Tôi nói ông nghe, bác hai tôi là thợ phụ vườn nhà Ngô viên ngoại, trong một trăm chậu hoa ươm trồng, may mắn chỉ sống được một chậu thôi. Rồi lúc lớn lên, chăm không cẩn thận là nó bị côn trùng hại chết. Cực khổ là vậy, nhưng có phải cây nào cũng ra hoa ưng ý đâu. Có cây hoa èo uột, có cây còn chẳng chịu ra hoa. Cây nào mà ra hoa to, màu đẹp, là tính bằng lượng vàng luôn ấy.

-Cái gì! Mắc như vậy sao, nhưng trên đó giải thưởng chỉ có 1000 lượng bạc mà.

-Ông thì biết gì, cuộc thi chủ yếu cho mấy phú hào khoe hoa chơi thôi, giải thưởng cũng lấy cho có lệ à.

-Có lệ của người ta mà cả đời mình không kiếm được ông nhỉ.

-Đời mà ông….

-Năm nay Ngô viên ngoại không thi được rồi, buồn quá đi.

-Ừm đúng rồi, người tốt như Ngô viên ngoại không hiểu sao lại gặp chuyện không may thế.

-Tôi thương ông ấy quá, nhớ nạn đói mười năm trước, nếu không nhờ có ông ấy phát cháo từ thiện, thì tôi với hai đứa con sợ là đã không qua khỏi. Vốn tưởng người tốt có trời phù hộ, thật không ngờ.

-Thôi vậy, năm nay không được thì năm sau, chỉ có một cuộc thi, sao bà lại bi quan thế.

-Mấy cuộc thi như này, ai chẳng biết nói là hưởng hoa, thực tế là mấy nhà giàu so bì rồi đánh giá nhau thôi. Bao nhiêu năm Ngô viên ngoại nhờ cái danh quán quân “Lễ hội mẫu đơn” mà kinh doanh ngày càng lớn. Nếu năm nay chức quán quân mất đi, không biết có ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của ông ấy không nữa.

-Nghiêm trọng vậy sao?

-Haish, không biết về sau nếu ông ấy khó khăn hơn, có thường xuyên từ thiện như giờ không. Tết nào nhà tôi cũng nhận được quà từ thiện từ Ngô viên ngoại đấy, không biết năm nay có bị cắt mất không.

-Haish, bà nói tôi mới nhớ, nhà tôi cũng được nhận vậy nè…

Tiếng người rầm rì bàn tán, Trần Thanh đứng nghe một chút thì rời đi. Tiếp tục dạo thêm một vòng quanh nữa, nhìn mặt trời xuống bóng, cậu bèn quay trở lại tửu lâu. Trên bàn chính mấy đĩa đồ ăn đã được xếp gọn thành hai phần, chỉ đợi Trần Thanh dùng thử và đánh giá.

Quầy cho chưởng tiệm cũng đã làm được một phần, mấy người làm công đã về nhà, mai sẽ tiếp tục.

Trần Thanh cho điểm món ăn của hai đầu bếp là 7/10, tạm thời qua khảo sát của cậu, thế là cậu đưa thêm cho họ thêm công thức vài món ăn nữa, rồi kiểm tra các thành viên khác của tiệm.

Đến khi ăn xong bữa cơm, trời cũng đã tối rồi. Hai tiểu nhị đã mang nước tắm vào phòng, nước ấm vừa phải, Trần Thanh ngâm người một lát rồi gọi họ vào dọn dẹp. Thổi tắt đèn, cậu lên giường nằm rồi đi vào không gian.

Tìm một hồi lâu, cậu mới tìm thấy túi hạt giống mẫu đơn trong góc của cái tủ to đùng. Hạt giống có đa chủng loại, mẫu đơn cánh kép, mẫu đơn trang, loại cánh nhuyễn rũ,...cũng có nhiều màu như đỏ, trắng, hồng, vàng.

Theo khảo sát của Trần Thanh, người ở đây ưa thích loại mẫu đơn kép, là loại có nhiều cánh, cũng tương tự như hoa anh đào trong không gian cậu vậy. Nên cậu bèn lấy túi hạt giống mẫu đơn cánh kép, cũng lấy đủ màu, đem đến chỗ đất trồng kế bờ sông mà gieo.

Gieo hạt xong, Trần Thanh tưới nước linh tuyền cho chúng. Chờ lúc cậu tưới nước hết cho các cây trong không gian, quay lại thì cây con đã cao bằng gang tay rồi. Hái một quả táo trên cây kế bên, Trần Thanh vừa ăn vừa thích thú nhìn những cây con này, trong mắt cậu chúng như phát ra ánh sáng vậy, ánh sáng của vàng đấy.

Tắm lại một lần nữa, sau khi cơ thể đã nhẹ nhàng thoải mái, cậu liền ra ngoài, ngủ một giấc thật ngon.