[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 21: Lòng tin của Đại Ngưu




Hai đầu bếp liên tục gật đầu đồng ý. Trái tim hạnh phúc đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Bọn họ làm nghề này, quý giá nhất là kỹ năng nấu nướng. Trước đây, bọn họ chỉ là đầu bếp nhỏ của tửu lâu, sau khi bị bán thì đã chuẩn bị tư tưởng chịu khổ.

Không ngờ thiếu gia không chỉ cứu bọn họ ra, hôm nay cậu lại còn đồng ý dạy bọn họ nấu nướng. Xem trình độ của thiếu gia, bất kính một chút thì nói sợ là ngự trù trong cung cũng khó mà sánh bằng. Được một người như vậy dạy dỗ, phước phần của bọn họ lớn cỡ nào chứ.

Càng nghĩ càng thấy mình quá may mắn, thế là hai đầu bếp quỳ xuống dập đầu với Trần Thanh.

-Được rồi. Đứng lên đi.

Gọi hai người đang quỳ đứng lên, Trần Thanh bèn tiếp tục làm thêm vài món ăn.

-Sẵn đây ta làm thêm vài món cho bữa trưa, các người theo dõi.

Đợi Trần Thanh làm xong món thịt kho tàu, cá chiên nước mắm, bông cải xào thịt bò sốt gừng, và thêm một nồi canh chua thịt bằm thì bên ngoài có tiếng đẩy cửa, Đại Ngưu ra ngoài làm việc cũng đã về. Theo sau ông là một thiếu niên chừng mười hai tuổi, bộ dạng rụt rè.

-Sớm vậy? – Trần Thanh nhăn mày nhìn Đại Ngưu. Vốn cậu còn nghĩ người này phải tối mới về, không nghĩ người này lại nhanh như vậy.

Đại Ngưu vội trả lời.

-Hồi thiếu gia. May nhờ bản vẽ của thiếu gia quá chi tiết, rõ ràng, nên mấy cửa tiệm vừa nhìn đã hiểu rõ, tiểu nhân cũng không phải giải thích gì thêm. Trang phục thì hai ngày sau có thể nhận. Bảng hiệu hơi lâu, tiểu nhân yêu cầu họ phải xin được chữ của tú tài, nên năm ngày sau mới nhận được ạ. Bên thi công sáng mai sẽ bắt đầu đến làm việc.

Trần Thanh gật đầu, xem ra là cậu đánh giá thấp người ở đây rồi. Chỉ cần một bản vẽ đã giải quyết được, không uổng cậu thức cả đêm, còn cố gắng ghi chú cặn kẽ chi tiết cho nó.

Đại Ngưu chấp tay.

-Hồi thiếu gia. Đây là Tiểu Bính. Tiểu nhân mua hắn giá 1 lượng bạc, đây là giấy bán thân của hắn ạ.

Trần Thanh nhận giấy bán thân từ Đại Ngưu, giả vờ nhét vào trong áo rồi chuyển vào không gian. Nhận cái quỳ lạy từ Tiểu Bính, cậu cho hắn đứng cạnh những người còn lại.

-Được rồi. Ngưu thúc sẽ chỉ các công việc ngươi sẽ làm. Cố làm việc cho tốt. Ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Tiểu Bính vội gật đầu vâng dạ.

Trần Thanh thấy chưởng quầy về cũng tốt, cho ông ấy thử món ăn mới của tiệm cũng được. Thế là cậu cho nhân viên dọn bữa trưa lên bàn trên mình dùng, còn dư lại trong nồi thì để họ dùng.

Hôm nay Trần Thanh chưa ăn sáng, lại gặp được món hợp khẩu vị mình, thế là cậu ăn khá nhiều. Mấy nhân viên ăn trong bếp cũng khá im lặng, ngoài tiếng chén đũa, không hề nghe tiếng nói chuyện.

Trần Thanh cảm thán người ở đây nghiêm túc quy tắc không nói chuyện trên bàn ăn, nhưng cậu không hề biết mình đã sai. Thời đại này không hề nghiêm khắc như vậy, chuyện trò chuyện trên bàn ăn còn giúp củng cố mối quan hệ hơn nữa, chẳng qua mấy người nhân viên hiện tại không muốn phí thời gian nói chuyện thôi.

Bây giờ họ đang tranh giành nhau mấy món thiếu gia làm, đũa di chuyển liên tục từ món này đến món khác. Thiếu gia nấu không nhiều, ăn chậm một chút thì đến lúc hết sẽ ăn mấy món mà Lý Hợi với Từ Đinh nấu đấy. Ngay cả người mới như Tiểu Bính, mới đầu còn vì ngại mà không dám gấp đũa nhiều. Đến khi thấy mấy món ngon thiếu gia nấu nhanh chóng ít đi, thì cũng vội vàng gấp lấy gấp để.

Một bữa ăn hài lòng cả chủ và tớ, chờ ăn xong, mọi người lại tập hợp chờ Trần Thanh căn dặn.

-Lý thúc và Từ thúc hôm nay cứ luyện tập mấy món mà lúc nãy ta làm. Đây là công thức của chúng.

Trần Thanh đưa mấy tờ giấy cho hai người, trên đó ghi lại liều lượng nguyên liệu, thời gian nấu nướng và độ lửa.

-Các ngươi không biết chữ, có thể nhờ Ngưu thúc đọc giùm khi cần. Nhớ cất kỹ, đây là bí kíp của ta. Đừng để rơi vào tay người khác.

Hai người vội gật đầu xác nhận. Cẩn thận gấp mấy tờ giấy lại rồi nhét vào sâu tận mấy lớp áo, chỉ sợ bản thân bất cẩn làm mất, đây là bí kíp gia truyền của thiếu gia đấy.

Trần Thanh lại đưa thêm cho Ngưu thúc một xấp giấy dầy.

-Trong đây ta có ghi hướng dẫn làm việc và quy định của tửu lầu. Thời gian này phải cực khổ cho thúc rồi. Thúc chịu khó hướng dẫn và theo dõi bọn họ. Ta sẽ thường xuyên kiểm tra. Ý định của ta là chậm nhất vào tháng sau khai trương.

Đại Ngưu vội nói không dám rồi nhận xấp giấy từ Trần Thanh. Trên đây ghi khá chi tiết, từ việc đón khách như thế nào, sắp xếp khách ra sao, ngay cả cách hỏi và xác nhận khi khách gọi món cũng được Trần Thanh dặn dò cặn kẽ. Cậu cũng dạy ông cách xử lý công việc, lượng hàng nhập thế nào, quản lý nhân viên ra sao. Rồi quy tắc khi nấu nướng cho đầu bếp cũng được cậu liệt kê rõ. Nhìn xấp giấy trong tay, Đại Ngưu tin rằng chờ ngày “Mỹ Thực Lâu” khai trương, sẽ gây ra oanh động lớn. Chỉ cần đi theo thiếu gia, tương lai ông sẽ sáng rực rỡ.

Giao lại việc cho Đại Ngưu, Trần Thanh vội vào căn phòng của mình. Căn phòng đã được nhân viên lau dọn sạch sẽ, chăn gối được mua mới. Cả đêm thức trắng viết ra đủ thứ cần dùng, lại chống chội cả nửa ngày giao việc, vừa ngả đầu lên gối là cậu đã chìm vào giấc ngủ.