[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 20: Thể hiện tay nghề




Đại Ngưu vâng dạ rồi vội cầm tiền ra ngoài làm việc. Trần Thanh quay qua nhìn hai người đầu bếp.

-Hai người vào nấu vài món cho ta thử xem. Mỗi người một món mặn, một món xào, một món canh.

Hai người vội gật đầu rồi vào bếp, Thím Hoa cũng theo vào hỗ trợ cho bọn họ.

Còn lại hai tiểu nhị đang run run đứng trước mặt mình, Trần Thanh uống một hớp nước để đỡ khô miệng, nãy giờ cậu nói liên tục nên cũng hơi mệt rồi.

-Được rồi. Không cần phải sợ như vậy. Chỉ cần các người làm việc tốt. Ta sẽ không khó khăn.

Thấy hai người đáp lời, Trần Thanh bèn nói tiếp những việc cần chú ý.

-Hai người là tiểu nhị, phụ trách tiếp đón khách nhân. Yêu cầu trước tiên của ta là phải nhiệt tình, thân thiện. Bất kể khách nhân thế nào, già trẻ nghèo giàu, dù người đó mặc một cái áo rách vào, đã là khách nhân của bổn tiệm thì đó là thượng đế của ta. Các người tuyệt đối không được xem thường, nếu để ta phát hiện, tửu lâu này không giữ lại các ngươi đâu.

Trần Thanh “đánh phủ đầu” hai tiểu nhị. Cậu không quên lần đầu tiên cậu đến khách điếm Hảo Thực. Lúc đó mấy tiểu nhị của quán nhìn cậu với ánh mắt coi thường, suýt nữa là đuổi cổ cậu ra ngoài. Cũng may là chưởng quầy của nơi này biết nhìn người, cậu mới có chỗ ở tạm. Sai lầm cấp thấp như vậy, cậu tuyệt đối không cho nó xảy ra ở chỗ của mình.

Sau đó, Trần Thanh căn dặn hai tiểu nhị thêm vài điểm cần chú ý khác. Ví như phải nhanh chóng phục vụ tránh để khách nhân chờ lâu, hay trả lời khách nhân phải như thế nào. Đợi cậu nói xong một đống việc, hai vị đầu bếp ra báo là đã làm đồ ăn xong rồi.

Chờ họ dọn món ăn lên xong, Trần Thanh bèn dùng đũa gấp dùng thử. Hai món mặn có cá hấp và thịt kho. Món xào là hai món rau xào bình thường. Nhưng tệ nhất phải nói đến hai món canh. Canh ở nơi này chế biến rất rất rất là đơn giản. Nói là canh, thay lại nên nói là nước lã cho thêm rau và thịt. Vị đặc biệt tệ. Hai đầu bếp này kỹ năng nấu cũng coi là tầm trung ở đây, trước đây lúc tửu lâu phát triển, cũng chỉ là những đầu bếp làm món lặt vặt thôi. Vì thế, Trần Thanh càng ăn, mày cậu càng nhíu chặt lại.

Thấy Trần Thanh mỗi món chị gấp một miếng. Rồi nhăn mày nhìn mình, hai đầu bếp sợ hãi cúi thấp đầu. Bọn họ vốn cũng có chút lòng tin với tài nấu nướng của bản thân, nhưng mà theo thái độ của thiếu gia, bọn họ xem chừng quá tệ rồi.

Mấy nhân viên trong tửu lâu thấy thiếu gia cầm lên túi vải mà nãy giờ vẫn giữ cạnh mình đứng lên. Bọn họ vội đi theo thiếu gia vào bếp. Vốn ban đầu bọn họ tưởng đó là hành lí của Trần Thanh, bây giờ cậu lại mang nó vào bếp, nên cũng có chút tò mò.

Trần Thanh nhìn qua một lượt các nguyên liệu, gật đầu hài lòng. Chỉ có một buổi tối mà Đại Ngưu đã chuẩn bị khá chu đáo. Các nguyên liệu cơ bản đều có ở đây.

Trần Thanh đặt túi vải lên bàn, rồi mở nó ra. Nhìn thấy thứ chứa bên trong, nhân viên của tửu lâu tròn mắt.

-Quả lửa (ớt), thanh quả (chanh), quả bi (tắc), hắc quả (tiêu),... Công tử, cái này dùng làm gì vậy ạ? Mà chúng sao lại to vậy?

Mớ nguyên liệu này Trần Thanh hái từ không gian, cho nên kích thước nó to hơn những loại thông thường rất nhiều.

Nghe mọi người thắc mắc, Trần Thanh không nói nhiều mà chỉ xắn tay áo lên. Chỉ vào một loạt loại rau, Trần Thanh nói thím Hoa rửa chúng giùm, rồi cậu quay qua nhìn hai đầu bếp của tiệm.

-Quan sát cách ta làm cho cẩn thận.

Hai đầu bếp dù khó hiểu, nhưng vẫn nâng cao tinh thần, tập trung nhìn hành động của Trần Thanh.

Vươn tay bắt một con cá đang bơi trong thau, Trần Thanh giết chết rồi moi sạch ruột, đánh sạch vảy. Cắt một đường ngay mang và đuôi, lưỡi dao lê theo vây cá, rồi bằng một lực kéo, Trần Thanh kéo bộ xương cá ra.

Thấy Trần Thanh dễ dàng xử lý con cá to như vậy, hai đầu bếp sửng sốt, càng tập trung chú ý cậu hơn. Những người còn lại cũng nín thở theo dõi Trần Thanh.

Thời đại này dùng gừng như một vị thuốc, cho nên khi Trần Thanh cầm củ gừng mà cậu mang theo lên, những người còn lại không biết cậu muốn làm gì với nó. Chỉ thấy cậu cạo sạch lớp vỏ ngoài, rồi băm nhỏ. Ớt cũng được cậu cắt thành từng khoanh mỏng. Lấy một tép hành lá, Trần Thanh băm nhỏ chúng ra. Rồi cậu lại xử lý tiếp quả dứa, me, cà chua,..

Con cá đã rút xương, được Trần Thanh ướp cùng muối, gừng, ớt, hành vừa băm nhuyễn, cậu dùng tay thoa đều các gia vị lên thân cá để chúng thấm sâu.

Thím Hoa giúp chăm lửa, Trần Thanh bắt một cái nồi lên trên, chờ nồi nóng cậu cho vào một ít dầu, đợi dầu nóng cậu liền phi thơm củ hành, rồi cho cà chua vào xào đều.

Món ăn mới vừa chế biến nhưng mùi thơm của chúng đã bốc ra nồng nặc, mùi thơm của hành hòa chung vị cà chua xông thẳng vào mũi mấy nhân viên của quán. Nước bọt họ tuôn ra, ngày càng mong đợi giây phút món ăn hoàn thành.

Xào cho cà chua chín đều, Trần Thanh cho vào năm chén nước rồi bỏ thêm vào hai quả me. Lửa sôi sùng sục, chờ chất chua của me đã thấm hết ra, Trần Thanh bèn vớt nó ra ngoài, rồi cho phần cá đã ướp vào. Lúc bấy giờ, mùi thơm càng thêm đậm. Ánh mắt của hai đầu bếp nhìn vào nồi canh trên bếp đã phát sáng.

Chừng mười phút sau, Trần Thanh cho những loại rau khác vào, rồi niêm thêm chút đường, nước mắm và xì dầu.

Cuối cùng lúc món ăn đã hoàn thành, cậu cho thêm ít hành và lá thì là đã thái nhỏ.

Cho nồi canh vừa nấu vào tô lớn, Trần Thanh đẩy nó đến trước hai người đầu bếp.

-Niếm thử xem.

Hai đầu bếp khom người nhận cái thìa Trần Thanh đưa, không chờ kịp mà vội vã múc một miếng nước canh niếm thử.

Vị ngọt của thịt cá, hòa cùng vị chua của me và cà chua, thêm sự tươi mát của rau cải, đồng thời thấp thoáng có vị cay của ớt nơi đầu lưỡi. Trần Thanh còn khéo néo niêm niếm, các gia vị hòa vào nhau, khiến bọn họ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi mình.

Vội gấp một miếng thịt cá ăn thử, thịt cá thơm ngọt, không hề có vị tanh mà mọi người thường than phiền. Nước canh chen trong từng thớ thịt, khiến miếng thịt trong miệng càng đậm vị. Trần Thanh đã rút sạch xương, nên người dùng không cần sợ ăn phải xương cá.

Chuyển mục tiêu sang quả cà chua, cà chua vốn không phải là nguyên liệu nấu ăn, vì vị chua khó chịu mà nó chỉ trồng để làm cảnh. Nhưng hôm nay, miếng cà chua trong miệng họ đã bay mất vị chua khó chịu. Thay vào đó là vị chua nhè nhẹ, vị ngọt thanh mát và vị ngon của nguyên liệu tươi mới.

Hai vị đầu bếp gấp liên tục, vừa ăn vừa cảm thán. Mấy nhân viên bên cạnh vừa nhìn họ vừa nuốt nước miếng, nhưng ngại thiếu gia nên không nói được lời nào.

Thấy những người còn lại cứ nhìn lom lom vào tô canh, Trần Thanh buồn cười bèn bảo bọn họ dùng thử, thế là một đám người bu vào ăn, vừa ăn vừa hết lời khen cậu.

-Thiếu gia, người nấu ăn thần kì quá đi. Sao lại có thể nấu ngon được như vậy trời.

-Trời ơi. Cay quá! Nhưng ngon quá!

-Tiểu nhân rất sợ quả lửa, nhưng thật không ngờ nó có thể ngon như vậy, vị cay này, càng khiến tiểu nhân thèm ăn hơn nữa.

-…

Vừa ăn vừa khen, thế mà chỉ một loáng tô canh đã thấy đáy. Lúc này mọi người mới sực nhớ ra trước mặt mình là thiếu gia, vội đứng khép nép lại.

-Được rồi. Ta không trách. Ta chỉ muốn thử xem món ăn này các ngươi có ăn được hay không.

-Được, được chứ ạ!

-Ngon lắm ạ.

Mọi người vội gật đầu xác nhận.

-Được rồi, nhìn thái độ của mọi người, ta cũng có thể đoán được. – Trần Thanh cười nhìn mọi người. – Như vậy, về sau chúng ta sẽ bán những món này. Trước khi khai trương, ta sẽ dạy hai người cách nấu các món ăn của tiệm. Các ngươi phải cố gắng hoàn toàn nắm chắc chúng trước khai trương.