Tiễn thiếu gia ra về, sáu người làm bèn tụ này, dẫn đầu là chưởng quầy.
-Phu quân à, ông thấy vị thiếu gia mới này thế nào? – Thúy Hoa hấp tấp hỏi chồng mình.
-Ừm. – Đại Ngưu vuốt râu. – Thiếu gia tuy nhỏ tuổi, nhưng thân phận có lẽ kỳ bí, nếu không người cũng không che kín mặt như vậy. Nhưng theo ta, thiếu gia là người nhân hậu.
-Nhân hậu là được rồi, may rồi,… - Thúy Hoa vuốt vuốt ngực, bà sống đến chừng này tuổi, không có yêu cầu gì cao, chỉ mong cuộc sống trôi qua bình thường là được. Gặp được thiếu gia nhân hậu, tương lai cũng dễ sống.
Thấy mọi người thở phào nhẹ nhõm, Đại Ngưu nói tiếp.
-Nhưng mọi người cũng đừng có vì ngài ấy nhỏ tuổi mà có ý định qua mặt. Nếu các người phạm lỗi gì, ta tin thiếu gia khi tàn nhẫn cũng không kém ai đâu.
Theo Đại Ngưu, ban đầu thiếu gia vì tị hiềm thân phận trước của họ nên vốn có ý định không mua. Cũng may ông nhanh trí, cắn chết tờ giấy bán thân, thiếu gia sau đó mới nghĩ lại. Người hay nghi ngờ như thiếu gia, nếu bọn họ có ý định gì quá phận, ngài sẽ không cho cơ hội lần hai đâu. Nghĩ vậy, chưởng quầy vội nhắc nhở mọi người thêm.
-Nhớ đấy. Tuyệt đối đừng làm thiếu gia phật lòng. Nếu không, bị bán đi là nhẹ rồi đấy.
Mấy người còn lại nghe xong thì tái mặt, vội gặt đầu liên tục với chưởng quầy.
-Bây giờ chúng ta làm gì lão Ngưu? – Đầu bếp Lý Hợi ngập ngừng hỏi.
-Aish, bây giờ ta ra ngoài liên hệ mua nguyên liệu nấu ăn, mọi người lau dọn khu vực làm việc và phòng ở của mình đi. Chờ ăn xong thì nghỉ ngơi, thiếu gia có dặn là từ mai ngài sẽ hướng dẫn công việc lại cho chúng ta.
-Chưởng quầy à. – Tiểu nhị Tề Quang vội nói. – Chúng ta có nên nói cho thiếu gia việc của Thượng Thực Lâu không. Tên Trình Tiền sau khi đến đó, những bí quyết mà cố lão gia dạy cho hắn, hắn đều đem ra dùng rồi chèn ép lại tửu lâu của mình.
Chưởng quầy khoát tay.
-Việc này ta sẽ lựa lời nói lại với thiếu gia. Nhớ lấy, thiếu gia từng dặn rằng chuyện cũ cứ bỏ qua hết. Các ngươi cứ cố gắng thực hiện tốt công việc thiếu gia giao, đừng nhiều lời, ngài sẽ không thích.
Mọi người xác nhận đồng ý xong thì vội quay đi lau dọn, tửu lâu này đã ngừng hoạt động một thời gian nên đồ vật đã phủ đầy bụi.
Sáng hôm sau, Trần Thanh trả lại phòng ở khách điếm Hảo Thực, cầm theo một túi vải lớn đến tửu lâu của mình. Sáu nhân viên đã dậy từ sớm đợi cậu, nhìn thấy một tửu lâu đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trần Thanh gật đầu hài lòng.
-Rất tốt.
Sau đó, Trần Thanh đưa cho chưởng quầy một xấp giấy, đây là công sức cả đêm của cậu đấy. Tối qua cậu một đêm không ngủ, vành mắt cũng đen luôn rồi.
-Đây là đồng phục của người làm trong tửu lâu. Đây là của tiểu nhị.
Trần Thanh đưa ra một bức tranh, vì không quen dùng cọ vẽ nên nét vẽ của cậu chưa được tốt. Nhưng vẫn có thể thấy được. Đồng phục của tiểu nhị cũng chỉ là trang phục bình thường, Trần Thanh bổ sung thêm cho bọn họ một cái tạp dề nhỏ đeo trước bụng, để họ có thể đựng sổ ghi chú hoặc các vật dụng nhỏ khác.
-Đây là đồng phục của thím Thúy Hoa.
Trang phục của Thúy Hoa cũng tương tự tiểu nhị, chỉ khác là tạp dề nhỏ được thay bằng tạp dề lớn che cả nửa người trước, cái túi trên tạp dề cũng to hơn. Trước đây công việc của Thúy Hoa chủ yếu là phụ các việc lặt vặt trong bếp, rửa chén, đồng thời dọn dẹp nhà xí. Nhưng Trần Thanh không chấp nhận việc một người đồng thời làm trong bếp lại làm cả việc trong nhà vệ sinh. Nên cậu nói với chưởng quầy.
-Về sau. Thím Thúy Hoa cứ tập trung làm ở trong bếp thôi. Ta sẽ mua thêm một người chuyên lau dọn nhà xí, đồng thời lau sàn nhà. Việc lau dọn bàn ăn thì giao cho tiểu nhị.
Hai tiểu nhị vội cúi đầu vâng dạ.
-Đây là trang phục của chưởng quầy ông.
Trang phục của chưởng quầy khá trang trọng. Theo ý Trần Thanh, chưởng quầy giống như quản lý nhà hàng vậy, đó chính là bộ mặt của nhà hàng đấy. Trần Thanh đã đi tham khảo các tửu lâu ở đây, sau đó quyết định vẽ nên trang phục này. Vạt áo trước phủ dài đến tận gót chân, eo được bó bằng một cái đai to, giữa đai đính một viên đá lớn. Tóc được vấn gọn trên đỉnh đầu, cố định bằng một cái phát quan, giữa phát quan cũng được đính một viên đá.
Đại Ngưu trợn mắt nhìn bộ trang phục trên giấy, trông rất sang trọng. Không giống như trang phục của chưởng quầy, ngược lại toát lên vẻ quý khí của một phú hộ.
Bên kia, Trần Thanh đưa ra bức vẽ cuối cùng.
-Đây là trang phục của đầu bếp. Ngưu thúc nhớ căn dặn người may, phải bó gọn tay áo của đồng phục lại. Ngoài ra, bên cạnh là áo khoác và mũ, đầu bếp nhất định phải mặc chúng khi làm việc.
Trần Thanh chỉ vào hình vẽ cạnh bên, trang phục này cậu dựa hoàn toàn vào thiết kế đồng phục của đầu bếp hiện đại. Áo khoác dài để chống dầu mỡ, mũ trùm giữ không cho tóc rơi vào món ăn.
-Đồng phục của tửu lâu thống nhất là màu xanh nhạt, riêng áo khoác và mũ của đầu bếp thì màu trắng. Trên ngực trái đồng phục, yêu cầu bên may thêu tên “Mỹ Thực Lâu” màu vàng, hàng dưới thêu tên của nhân viên cùng chức vụ.
Trần Thanh đưa xấp giấy cho Đại Ngưu, ông vội vã gật đầu tiếp nhận.
-Thúc lựa chất liệu vải tốt một chút, để mọi người mặt không bị nóng. Riêng đồng phục của thúc, nhất định phải chọn vải mắc tiền, thúc là đại diện cho tửu lâu của ta đấy. Mọi người làm hai bộ đồng phục.
Trần Thanh đưa 10 lượng bạc cho Đại Ngưu. Ông cúi đầu nhận.
-Lát thúc đi đặt quần áo, sẵn đi đặt bảng hiệu luôn đi. Bảo họ viết ba chữ “Mỹ Thực Lâu” màu vàng sáng đấy. Rồi gọi thợ đến sửa tửu lâu như này.
Trần Thanh tiếp tục đưa cho Đại Ngưu một xấp giấy nữa. Ông đưa hai tay tiếp nhận, khi nhìn thấy nội dung hình vẽ, mắt ông sáng lên.
Trần Thanh cho mở rộng bàn làm việc của chưởng quầy, diện tích chiến gần 2/5 diện tích. Vừa vào cửa, quầy sẽ chiếm trọn không gian bên trái. Trước là một cái bàn dài, dưới bàn đặt các ngăn tủ nhỏ để đựng đồ và một cái tủ lớn có khóa để đựng tiền bạc và sổ sách. Cuối dãy là cánh cửa cao ngang mặt bàn để chưởng quầy ra vào.
Mặt tưởng phía sau chưởng quầy được che kín bằng các kệ đựng đồ hình ô vuông, để tửu lâu có muốn chưng rượu hoặc vật dụng gì khác. Khoảng cách giữa bàn làm việc và kệ tủ cũng rộng rãi, thoải mái, chưởng quầy cũng không thấy áp lực.
Phía bên phải cửa là các bàn ăn, sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Các bàn ăn cũng cách nhau một khoảng để khách nhân thoải mái trò chuyện.
Nhà bếp vẫn ở vị trí cũ, ngay sau mặt tiền nhà ăn này, nhưng Trần Thanh che một lối đi nhỏ bên hông nhà bếp, để khách hàng nào muốn đi nhà xí có thể đi lối này. Trần Thanh chia nhà xí thành hai phòng riêng cho nam và nữ, sàn nhà yêu cầu lót đá và thiết kế kín đạo, tiện lợi hơn.
Phía sau cùng là khu nhà ở của nhân viên trong tửu lâu. Trần Thanh chọn một căn phòng bên góc phải để ở tạm, khi nào kiếm đủ tiền, cậu sẽ chuẩn bị một căn nhà riêng cho mình.
Trên lầu Trần Thanh không thay đổi gì, lầu một đặt các bàn ăn để khách tự do chọn chỗ, lầu hai thì phân thành các phòng riêng cho khách nào muốn sự riêng tư.
Trang trí ban đầu của tửu lâu cũng đã rất tốt rồi, nên Trần Thanh không chỉnh sửa thêm gì nữa.
-Ngưu thúc, thúc nghĩ chỉnh sửa như vầy cần khoảng bao nhiêu?
Đại Ngưu nghiêm túc nhìn bức vẽ. Rồi chấp tay với Trần Thanh.
-Hồi thiếu gia. Tiểu nhân nghĩ mất chừng 20 đến 30 lượng bạc. Chỉnh sửa cũng không có gì nhiều, chủ yếu là tốn công vào quầy hàng thôi ạ.
Trần Thanh gật đầu, đưa cho Đại Ngưu 32 lượng bạc.
-Số còn dư là để thúc mua thêm người phụ trách quét dọn nhà xí và lau dọn sàn nhà. Nhớ lựa người chăm chỉ một chút, phải đảm bảo khu vực phụ trách luôn sạch sẽ. Nếu không về kịp bữa trưa, thúc cứ dùng tiền này mà ăn bên ngoài.