[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 2: Không gian tùy thân




Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Thanh nhìn nóc nhà mình, mỉm cười nhớ lại giấc mơ hôm qua. Nhớ lại cảm giác ngon ngọt của dòng nước, cậu cảm thấy rất thoải mái.

Nhỏm người dậy, Trần Thanh giật mình nhìn sình đất đen đầy người. Chuyện gì thế này, chẳng lẽ hôm qua cậu mộng du rồi chạy ra ngoài lăn lộn hay sao vậy?

Mặc kệ chuyện gì xảy ra, trước tiên phải tắm sạch bản thân trước đã. Trần Thanh vội vã chạy vào nhà vệ sinh rửa sạch bản thân.

Sau khi chà sạch chất bẩn trên bản thân, Trần Thanh giật mình nhìn cơ thể mình. Các vết thương trên cơ thể do té xe đã biến mất, làn da trắng hồng nõn nà này là chuyện gì xảy ra!

Trần Thanh vội chạy lại soi gương. Trên tấm gương cũ nhiều năm chưa đổi, cậu thở dài may mắn nhìn khuôn mặt quen thuộc. Các đường nét trên gương mặt vẫn vậy, chỉ là làn da đen vì nhiều năm phải lăn lộn dưới ánh mặt trời đã biến mất, làn da trắng hồng. Trần Thanh giơ tay sờ thử làn da của mình, da mềm mịn, mát rượi như làn da của em bé. Trước đây da cậu sần sùi vì thiếu chất, làm việc nặng liên tục, còn có mấy vết thẹo để lại do đánh nhau cũng đã biến mất.

Nhăn mày nhìn bản thân thật kỹ lưỡng, sau khi xác nhận những điều trước mắt là sự thật, chứ không phải là ảo giác do di chứng của việc té xe, Trần Thanh nghiêm túc suy nghĩ nguyên nhân của việc này.

Chuyện biến đổi này rõ ràng không phải là xấu. Ngoài ngoại hình biến đổi, Trần Thanh cảm thấy cơ thể vô cùng khỏe khoắn. Lúc nhỏ cậu có thời gian dài đi làm phụ hồ ở các công trình, thường xuyên phải khuân vác vật nặng, hậu quả là về sau cậu thường bị đau lưng. Lúc nhỏ thường xuyên phải nhịn đói, kết quả là bị bệnh đau bao tử, dù no hay đói lúc nào cũng âm ỉ đau, rất khó chịu. Nhưng những bệnh tật đã theo cậu nhiều năm nay, sáng nay tỉnh dậy chợt biến mất hoàn toàn.

Tất cả những chuyện lạ xảy ra hôm nay, Trần Thanh chỉ có thể quy về cho giấc mơ ngày hôm qua. Trong giấc mơ, lúc uống nước trong dòng sông kỳ lạ kia, cậu đã cảm thấy cơ thể rất thoải mái. Nhưng lúc đó cậu không có để ý lắm.

Chẳng lẽ đó không phải là mơ? Làm sao để có thể trở lại chỗ đó nữa?

Vừa có suy nghĩ đến mảnh đất kia, Trần Thanh đã thấy trước mất biến đổi. Cậu đã xuất hiện trên chiếc giường gỗ trong căn nhà nhỏ. Đẩy cửa ra nhìn mảnh đất, khóe môi Trần Thanh kéo lên, hai mắt phát sáng nhìn không gian “từ trên trường rớt xuống” này.

Hôm qua Trần Thanh đã xin phép nghỉ, nên cậu dành cả ngày nghiên cứu không gian vừa “nhặt” được này. Trãi qua cả ngày tìm tòi, nghiên cứu liên tục, cuối cùng Trần Thanh cũng nắm được những điều cơ bản về không gian.

Trong không gian không có ban đêm, nhiệt độ, độ sáng của nó vẫn luôn không thay đổi.

Mảnh đất này có hai phần, một phần dùng để sinh hoạt là phía có căn nhà, bên kia sông là mảnh đất để dành trồng trọt. Thời gian trong không gian trôi qua giống như thời gian ngoài đời thật. Căn nhà gỗ là đặc biệt nhất, thời gian trong căn nhà gỗ dường như bị đứng lại, Trần Thanh để thức ăn nóng và lạnh vào căn nhà, cho dù qua bao lâu chúng vẫn giữ được nhiệt độ ban đầu. Trần Thanh rất hài lòng với khả năng bảo quản trong căn nhà, điều này đảm bảo cậu có thể giữ các vật dụng dễ hư hỏng trong thời gian dài.

Nếu Trần Thanh muốn vào không gian, cơ thể của cậu cũng sẽ theo vào. Nhưng cậu cũng có thể dùng suy nghĩ của mình để đưa vào hoặc lấy các vật từ không gian ra. Đồng thời từ trong không gian, Trần Thanh có thể quan sát được khung cảnh bên ngoài, rất tiện lợi.

Nước không gian cũng rất có ích, Trần Thanh tưới nước này cho bụi hoa chết khô mà cậu tìm bên ngoài về, những cây hoa đang khô héo bằng mắt thường có thể thấy sống lại, lá cây xanh tươi, nụ hoa nở bung rực rỡ. Cậu gọi nó là “linh tuyền”, quyết định sau này nếu sử dụng nước không gian sẽ pha loãng nó với nước thường, nếu để người khác biết cậu có “bảo vật” như vầy, không biết cậu còn có mạng để mà sử dụng không gian không nữa.

Điều đáng tiếc duy nhất, là không gian không chấp nhận một vật sống nào khác ngoài Trần Thanh vào. Nhưng với cậu, đó không phải là vấn đề lớn.

Cả ngày vì quá vui mừng mà Trần Thanh vùi đầu vào nghiên cứu không gian. Đến lúc bụng cậu vì đói mà kêu liên tục Trần Thanh mới giật mình nhớ ra cả ngày nay cậu chưa ăn được gì vào bụng. Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ tối, Trần Thanh quyết định ra ngoài ăn để thưởng cho sự may mắn của bản thân.

Gần nhà Trần Thanh có một tiệm xiên thịt nướng rất nổi tiếng, thịt ở đây ướp vừa mềm vừa thơm lại ngon, nhưng giá cả hơi cao hơn những chỗ khác. Vì hôm nay phát hiện bản thân có được một không gian tùy thân, tưởng tượng đến những ngày làm giàu về sau, Trần Thanh quyết định buông thả bản thân một lần.

Gọi năm mươi xiên thịt đủ loại, cộng thêm mười lon bia. Trần Thanh ngồi trong chiếc bàn gốc phải đợi phần của mình mang ra, kế cậu là mấy cô bé học sinh đang ngồi ăn. Mấy cô bé cứ thỉnh thoảng là quay qua liếc nhìn Trần Thanh rồi chụm đầu vào nói nhỏ với nhau, làm Trần Thanh rất không thoải mái. Cậu kéo mũ lưỡi trai trên đầu sụp xuống thấp hơn nữa. Ngoại hình cậu bây giờ quá bắt mắt, da trắng hồng hơn cả làn da của phụ nữ khi đã sử dụng mỹ phẩm, ngũ quan vì làn da trắng mà cũng được tôn lên, trông trẻ ra cả chục tuổi. Xứng đáng là một anh đẹp trai mềm mềm. Trần Thanh không thích ngoại hình quá “yếu đuối” của mình bây giờ, theo cậu nam nhân là phải rắn rỏi, góc cạnh mới có đủ “hương vị” nam nhân.

Thức ăn được mang ra, Trần Thanh chú tâm vào hưởng thức bữa ăn trễ này.