[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 1: Được không gian đập trúng




Năm 20XX, tin đồn tận thế lan tỏa khắp chốn. Trên internet rần rần đăng các tin dịch bệnh, tận thế, zombie. Dù chính phủ nghiêm cấm, xử phạt các tổ chức, cá nhân đăng tin “thất thiệt”. Thế nhưng, tin đồn này lại cứ ngày một lớn.

Ban đầu Trần Thanh cũng không quan tâm điều này. Lắm lúc mở Facebook thấy bạn bè tag mình cũng chẳng buồn comment. Cậu chỉ là một đầu bếp nhỏ, tận thế có đến đối với cậu chẳng ý nghĩa gì.

Còn nhớ có một bài post rất vui. Nội dung rằng nếu tận thế, dịch bệnh zombie xảy ra, phần lớn người sẽ cho rằng mình là cá thể anh hùng, cầm súng bắn xả cứu giúp nhân loại. Nhưng thật ra, đa phần chúng ta sẽ thành cái con zombie ngắc ngắc ngứa ngứa bị bắn kia. Lúc đọc được tin này, Trần Thanh còn cười thả thê rồi nhắn like cho bài post.

Trần Thanh năm nay ba mươi tư tuổi. Là đầu bếp chính trong một nhà hàng cũng có chút danh tiếng. Cậu sinh ra ở miền quê xa xôi, vì nghèo khó mà mới mười bốn tuổi đã lên Sài Gòn kiếm sống. Mồ côi từ bé nên Trần Thanh sớm biết nhìn mặt người để làm việc. Nhờ thông minh, chăm chỉ, ngọt miệng mà cậu cũng học được nghề làm bếp. Đến bây giờ thu nhập cũng xem như ổn định, mua được một căn nhà cấp bốn nhỏ, đang để dành tiền để cưới vợ.

Có lẽ Trần Thanh sẽ cứ sống yên bình như thế, nếu không có một ngày cậu đột nhiên bị một cái không gian đập trúng.

Vâng, chính xác là bị đập trúng.

Hôm đó, sau khi kết thúc một ngày làm việc. Trần Thanh chào ông chủ nhà hàng rồi lên xe máy chạy về nhà. Nhà cậu cũng khá gần nơi làm việc, chỉ mất khoảng mười phút đi xe. Vừa lái xe, Trần Thanh vừa suy nghĩ xem có nên ghé siêu thị mua thêm ít đồ về nhà, đồ trong tủ lạnh cũng không còn nhiều, chắc là nên ghé mua thêm thịt và rau. Đang suy nghĩ, Trần Thanh chợt cảm thấy có cái gì đập mạnh lên đầu mình, trước mắt chợt tối sầm.

Trước khi bất tỉnh, Trần Thanh cảm thán: “May mà có đội mũ bảo hiểm”.

Lúc mở mắt ra, Trần Thanh đang ở bệnh viện. Bác sĩ nói cậu đang chạy xe thì bất tỉnh, được người dân tốt bụng đưa vào bệnh viện. Mặc cậu nói rằng lý do mình bất tỉnh là do bị đập đầu, bác sĩ sau khi kiểm tra nói rằng đầu cậu không có vấn đề gì cả, cậu nên lo cho tay chân mình vì té xe mà trầy xước kìa.

Nói không lại bác sĩ. Trần Thanh bèn nhận mệnh, móc túi ra thanh toán tiền thuốc. Trong bụng không quên mắng cái kẻ ác độc đập đầu cậu xong mà không chịu trả tiền.

Gọi điện thoại xin nghỉ phép một ngày, Trần Thanh buồn bã nằm trên giường. Tay phải cứ luồn vào tóc mà chà chà da đầu chỗ bị đập. Dù bác sĩ nói rằng đầu mình không có vấn đề gì, Trần Thanh vẫn cứ thấy lo lo. Tay phải vô tình chạm phải một vật nhỏ cứng cứng. Trần Thanh theo bản năng cố gỡ vật cứng đó ra khỏi da đầu, cơn rát chứng tỏ da đầu xước chảy máu, hình ảnh trước mắt cậu vặn vẹo.

Chờ Trần Thanh thấy rõ được, cậu bị khung cảnh trước mặt làm choáng váng.

Đây là một không gian rộng khoảng bằng một sân vận động lớn. Không khí trong lành, thoải mái. Không gian cao vô tận, dù không tìm thấy được mặt trời, nhưng bên trong không gian rất sáng.

Một con sông nhỏ chảy ngang giữa khu đất, cắt khu đất làm đôi. Nơi Trần Thanh đang đứng, mặt đất mày đen cứng rắn. Cạnh cậu là một căn nhà gỗ nhỏ. Phía bên kia sông, mặt đất hơi nâu, mọc lẻ tẻ vài cây xanh.

Bao xung quanh khu đất là những bóng tre nghiêng ngã. Trần Thanh định đi vào xem thì bị một lực lượng vô hình ngăn lại, không cho cậu bước tiếp.

“Chắc là mình đang nằm mơ”. Giơ tay sờ lên bức tường vô hình kia. Trần Thanh thầm nhủ, nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật rồi. Dù là cảm giác dưới tay, hay không khí trong lành mà mình hít được. Trần Thanh cũng cảm thấy nó rất thật.

Đẩy cánh cửa của căn nhà cạnh mình, Trần Thanh bước vào trong. Cậu tròn mắt nhìn không gian rộng lớn bên trong nhà. Nhìn từ bên ngoài căn nhà này rất nhỏ, nhưng không hiểu sau bên trong lại vô cùng rộng lớn. Trong nhà rất đơn giản, một cái giường gỗ nằm giữa nhà. Vách tường của cả căn nhà đều được đặt các tủ đựng đồ. Các tủ chia ô đều nhau, rất dễ sắp xếp.

Dù là cái giường gỗ, hay những tủ đồ đều trống trơn, không có dấu hiệu gì là có sự tác động của một người nào cả.

Trần Thanh thong thả đi đến dòng sông nhỏ. Dòng sông này rất kì lạ, nó bắt đầu từ trong rừng tre, rồi chảy thẳng vào rừng tre phía đối diện. Không cách nào tìm được nơi bắt đầu và kết thúc của nó. Nước sông trong xanh, rọi rõ khuôn mặt ngu ngơ của Trần Thanh.

Dòng sông rất nhỏ, nên Trần Thanh chỉ cần dùng sức một chút là cậu đã bước qua được mảnh đất bên kia. Đất bên đây rất mềm, xốp. Trần Thanh không đi giày, đất chen theo kẻ chân cậu dồn lên trên. Một mảnh đất rộng nhưng chỉ có vài cái cây, xem ra là tự mọc lên chứ không phải có người cố ý trồng. Trần Thanh đếm được có ba cây, cậu không biết rõ đây là cây gì. Nhưng nó rất tươi tốt.

Nơi này cũng không rộng nên Trần Thanh dạo một lát là hết khu đất rồi. Cậu ngồi cạnh dòng sông, ngơ ngác tự hỏi ý nghĩa của giấc mơ này là gì. Đều nói giấc mơ là phản ánh ý nghĩ tâm hồn. Cậu thật không hiểu tâm hồn cậu nghĩ cái gì ra được mảnh đất này nữa.

Ngồi một lát thấy khát, Trần Thanh nhìn dòng nước bên cạnh. Nhủ thầm: “thôi kệ, dù sao cũng trong mơ, mà nước này nhìn rất sạch, chắc là cũng không có vấn đề gì”. Nghĩ như vậy, Trần Thanh bèn gục đầu xuống uống nước.

Nước thanh mát, rất ngọt, không ô nhiễm như nước ngoài đời thật. Lần đầu tiên Trần Thanh cảm giác được sự ngon ngọt của dòng nước trong lành, nên cậu bèn uống thêm vài hớp.

Chầm chậm đi vào trong căn nhà gỗ, Trần Thanh leo lên giường, dẫu không có gối cũng chẳng có chăn, cậu vẫn thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ.

Trần Thanh không biết là trong lúc cậu đang ngủ, quanh thân cậu phát ra ánh sáng xanh, ánh sáng ngày càng sáng rồi tắt dần, những vết thương trên tay, chân cậu lành lặn với tốc độ nhanh chóng, đồng thời từ trong da cậu tiết ra những chất bẩn màu đen, chất bẩn ngày càng nhiều, che kín làn da vốn có của cậu. Rồi “vụt”, thân thể cậu biến mất khỏi không gian.