[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 18: “Mỹ Thực Lâu”




Thế là Trần Thanh nói nha tử gọi đám người cũ trong tiệm ra.

Bây giờ đứng trước mặt Trần Thanh là sáu người. Hai thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi vốn là tiểu nhị của quán. Một trung niên nhìn nhanh nhẹn là chưởng quầy, đứng kế bên là thê tử của ông. Người này thường làm vài việc lặt vặt trong bếp. Hai người cuối cùng là đầu bếp của quán.

Sáu người đứng cúi đầu trước mặt Trần Thanh, bộ dáng lo sợ.

Sau khi nghe bọn họ giới thiệu sơ qua. Trần Thanh gõ gõ mặt bàn, nheo mắt nhìn mấy người này.

-Tại sao tửu lâu lại đóng cửa?

Năm người nhìn nhau, rồi trung niên từng làm chưởng quầy lên tiếng.

-Bẩm đại nhân. Cái này tiểu nhân xin phép được nói thật. Tửu lâu này do lão gia mở ra cách đây hơn hai mươi năm. Sau khi lão gia qua đời, thiếu gia tiếp nhận. Nhưng tâm tư thiếu gia vốn dĩ không đặt trên tiệm, cho nên việc làm ăn ngày một xuống dốc. Sau đó tên khốn nạn Trình Tiền không nghĩ tình nghĩa sư trò mà dẫn một đám người trong tiệm rời đi, tửu lâu rơi vào tình trạng khó khăn, chỉ còn cách bán đi thôi.

-Trình Tiền là ai?

-Bẩm đại nhân, Trình Tiền vốn là đệ tử của lão gia, được lão gia tận tình dạy dỗ thủ thuật nấu nướng.

-Hắn dắt theo ai?

-Dắt theo ba đầu bếp khác và một phó chưởng quầy. Những người này vốn không có khế ước bán thân với tiệm.

-À. – Trần Thanh bật cười. – Cho nên nói, những người còn lại là những người vì bị giữ khế ước bán thân nên không đi được?

Sáu người nhìn nhau lo lắng, vẫn là trung niên tiếp lời.

-Lời của đại nhân có chỗ đúng. Nhưng có một điều mong đại nhân suy xét, cho dù lí do bọn tiểu nhân ở lại có là gì, kết quả cũng chỉ là mạng của bọn tiểu nhân nằm trong tờ khế ước. Ngài đã cằm khế ước bán thân của bọn tiểu nhân, thì cần suy xét chuyện khác làm gì nữa ạ.

Trần Thanh nhìn trung niên nam nhân tán thưởng, quả nhiên không hổ là người làm kinh doanh. Dễ dàng chuyển trọng tâm câu chuyện, rồi đưa chỗ tốt ra cho đối phương xem, như thể mua bọn họ là cậu có lợi vậy.

Dù vậy, Trần Thanh cũng rất hài lòng. Trung niên có một chuyện nói rất đúng, dù có ra sao, khế ước là trong tay cậu, mạng của họ cậu giữ, điều đó là được rồi.

-Được rồi. – Trần Thanh nghiêm túc nhìn sáu người trước mặt. – Chuyện trước kia của tửu lâu ta không quan tâm, nếu các ngươi về sau đã làm việc cho ta, chuyện ân oán đó cũng không cần nhớ làm gì. Nếu mấy kẻ kia còn mắt mù chọc đến nữa, ta sẽ xử lý chúng.

Sáu người vội cúi đầu vâng dạ. Sau khi nghe Trần Thanh nói với nha tử mua cả sáu người, bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm.

Chủ mới của bọn họ có vẻ lạnh lùng, gương mặt bị che kín bởi một tấm mặt nạ rất đẹp, kết hợp với trang phục trông rất quý khí. Dẫu chủ nhân trông có vẻ khó gần, nhưng xem ra cũng không phải là người tàn nhẫn. Phận làm nô bộc như bọn họ, sợ nhất là gặp phải mấy người tàn nhẫn, mất mạng lúc nào không hay.

Trước đây làm việc với cố lão gia rất tốt, ông rất lương thiện lại đối xử tốt với kẻ dưới. Nhưng từ lúc lão gia mất đi, thiếu gia lên giữ quyền, tình huống của bọn họ càng ngày càng tệ. Thiếu gia thích mắng chửi, thỉnh thoảng còn đánh đập người hầu.

Đến lúc thiếu gia bán họ lại cho trung tâm môi giới, họ ngày đêm ôm nhau run sợ, sợ sẽ bị bán vào mấy chỗ buôn người. Lại vì nghĩ đến lúc xa nhau mà buồn khóc. Bây giờ may quá, may vẫn có thể ở gần nhau, vẫn chở che, giúp đỡ nhau được.

Làm lễ quỳ lạy ra mắt Trần Thanh xong, bọn họ mang theo hành lí của mình theo cậu trở lại tửu lâu.

Sáu người này tốn mất của Trần Thanh 40 lượng bạc, lại tốn thêm 4 lượng phí cho nha tử. Trong đó nam trung niên là mắc tiền nhất, tận 20 lượng. Nhưng nghe nha tử nói người này rất giỏi, biết chữ, biết tính toán sổ sách, người làm việc cũng mau lẹ. Trần Thanh tự an ủi bản thân “tiền nào của nấy”.

Mướn một chiếc xe, Trần Thanh cùng sáu “nhân viên mới” quay trở lại tửu lâu đã mua. Đến nơi, cậu thanh toán tiền xe rồi cùng bọn họ đi vào trong. Nhìn sáu người túi lớn túi nhỏ trên tay, Trần Thanh thở dài.

-Khu nhà cho người làm phía sau chắc mọi người đã quen rồi. Mọi người đem cất hành lí vào phòng đi rồi ra đây.

Đợi sáu người cúi chào rồi đi vào khu nhà cho nhân viên ở hậu viện, cậu nhìn lại tửu lâu một lần nữa, trong đầu vẽ kế hoạch kinh doanh.

Sau khi sáu người đã nghiêm chỉnh đứng trước mặt, Trần Thanh lên tiếng.

-Các ngươi giới thiệu bản thân lại một lần cho ta.

Nam trung niên bèn bước lên trước.

-Tiểu nhân tên Hoàng Đại Ngưu. Là chưởng quầy của tiệm.

-Tiểu nhân tên Thúy Hoa. Là thê tử của Đại Ngưu, chuyên phụ trách quét dọn và hỗ trợ việc vặt trong bếp.

-Tiểu nhân tên Tề Quang/ Thái Lộc. Là tiểu nhị của quán. – Hai thiếu niên chấp tay chào.

-Tiểu nhân tên Lý Hợi / Từ Đinh. Là đầu bếp của tiệm.

-Được rồi. Chức vụ các ngươi cứ giữ như cũ, không cần thay đổi gì. Sau đây ta sẽ phổ biến một số quy định mới của bổn tiệm.

Trần Thanh nghiêm túc nói lại quy định mà cậu soạn dựa vào nội quy cũ thời hiện đại.

Nội dung cũng đơn giản như nhân viên phải hòa ái, vui vẻ với khách hàng. Bất cứ vì lí do gì cũng không được gây sự với khách. Nếu ai có biểu hiện tốt cuối tháng sẽ được khen thưởng.

Trần Thanh cũng cho bọn họ một ngày nghỉ phép hàng tháng, tất nhiên là nghỉ phép phải thay phiên nhau để đảm bảo tiệm được hoạt động tốt. Lúc cậu nói chuyện này, cả sáu người đều tròn mắt ngạc nhiên. Thời đại này không hề có cái gọi là nghỉ phép. Cho nên trong mắt bọn họ, hình tượng Trần Thanh từ lạnh lùng khó gần đã biến thành lương thiện, nhân hậu.

Ngoài ra Trần Thanh cũng căn dặn là cậu sẽ dạy lại họ cách phục vụ trong tiệm, cũng như yêu cầu họ về sau phải mặc đồng phục mà tửu lâu cung cấp.

-Lương lúc trước của các ngươi như thế nào vậy Ngưu thúc? – Trần Thanh lên tiếng hỏi.

-Dạ bẩm thiếu gia. – Đại Ngưu đã đổi xưng hô với Trần Thanh. Vốn dĩ ban đầu ông gọi cậu là lão gia, nhưng Trần Thanh thấy gọi như vậy mình quá già, thế là đổi sang xưng hô như vầy. – Tiểu nhân là 100 văn tiền một tháng, đầu bếp là 50 văn tiền, những người khác là 10 văn tiền một tháng ạ.

-Được rồi, vậy tạm thời lương của các ngươi cứ giữ như vậy. Về sau khi tiệm phát triển hơn, ta sẽ tăng lương cho các người.

Sáu người vội cúi đầu cảm tạ.

-Ngưu thúc! – Nghe Trần Thanh gọi, ông vội đáp dạ. – Ngày mai ta sẽ đưa thúc bản phác họa đồng phục cùng chi tiết chỉnh sửa của tửu lâu. Thúc cho người sửa chữa và làm gấp. Ngày mai thúc cũng đi đặt làm bảng hiệu cho tửu lâu, tên là “Mỹ Thực Lâu”, nhớ lựa nơi làm trang trọng một chút.

Rồi Trần Thanh đưa cho Đại Ngưu ba lượng bạc.

-Thúc chuẩn bị đủ thịt, cá, rau củ cho bếp. Mọi người nấu nướng ăn cơm tối đi. Rồi sau đó nghỉ ngơi thật tốt, từ ngày mai ta sẽ hướng dẫn mọi người cách làm việc.