Mục đích hôm nay của cậu là trung tâm môi giới, Trần Thanh muốn mua hoặc thuê một cửa tiệm. Đúng vậy, cậu muốn mở một tiệm ăn.
Qua khảo sát của Trần Thanh. Trình độ nấu nướng ở khu vực này thật sự rất tệ. Quanh đi quảnh lại chỉ có nấu, xào cơ bản. Đặc biệt, người ở đây ăn rất thanh đạm. Các món ăn rất nhạt, không hề có vị cay, chua như thời đại của cậu.
Trần Thanh có hỏi qua các tửu lâu và quán ăn bên ngoài. Họ không biết cái gì là ớt, là tiêu, chanh, tắc,..
Sau khi Trần Thanh miêu tả vị của các gia vị này, mới biết hóa ra đó là những loại cây kiểng. Chỉ trồng để làm cảnh chứ không hề được chế biến thành thực phẩm. Thậm chí tiêu còn bị xem như là một loại cỏ dại.
Nếu có điều kiện. Trần Thanh thật muốn đi du lịch thời đại này một chút. Xem thử bên ngoài có giống như nơi này không. Hay chẳng qua đây là đặc điểm của riêng khu vực này.
Nha tử vừa thấy Trần Thanh bước vào, đã vội đứng dậy cười đón. Làm nghề của bọn họ giỏi nhất là nhìn người. Hắn vội mời Trần Thanh ngồi, châm trà cho cậu cẩn thận.
Nghe ý Trần Thanh định mở tửu lâu. Nha tử bèn lấy giấy tờ mấy căn tiệm ra cho cậu xem. Giấy tờ rất chi tiết, ngoại trừ ghi rõ kích thước và vị trí của cửa tiệm. Trên đó còn cẩn thận vẽ lại cấu trúc của căn hộ. Nha tử cũng không quên ngồi cạnh, giới thiệu về tình hình dân cư của khu vực.
Trần Thanh vừa ý hai căn hộ. Một căn vốn là một tửu lâu, đang có ý định bán lại. Nha tử chi vào chứng từ của tửu lâu này. Cặn kẽ nói.
-Chủ của tửu lâu này đang cần bán gấp, nên giá cũng “mềm”. Tửu lâu này vốn nằm trên đường lớn khu Bắc, diện tích cũng khá lớn, có hai lầu. Nếu khách quan mua thì không cần phải trang hoàng gì. Nhưng đối diện nó lại là tửu lâu lớn số một khu Bắc - “Thượng Thực Lâu”. Sẽ khó khăn cho việc kinh doanh của ngài. Giá bán là 500 lượng bạc.
Trần Thanh gật đầu, rồi nhìn qua chứng từ căn hộ còn lại.
-Chủ căn hộ này định chuyển lên kinh thành sinh sống, tương lai cũng không trở lại nên muốn bán nó đi. Căn hộ nằm ở trung tâm thị trấn, diện tích lại lớn, ngoài ra còn có vườn cây cảnh. Vị trí căn hộ này thật sự rất tốt, căn hộ rộng rãi, có ba tầng lầu. Chỉ là nếu ngài muốn mở tửu lâu phải trang hoàng lại từ đầu. Giá nó cũng khá cao, là 800 lượng bạc.
Trần Thanh rất hài lòng với nha tử mình chọn. Hắn sẽ kể tất cả ưu và khuyết điểm của sản phẩm ra, sau đó tùy khách hàng suy nghĩ và lựa chọn.
Trần Thanh khá vừa ý với căn hộ ở trung tâm, nhưng hiện tại cậu không có đủ tiền. Tiêu 800 lượng còn phải tốn thêm một khoảng để trang hoàng lại nữa, chi phí quá cao. Đặc biệt từ lúc biết thời đại này có tồn tại cái gọi là giang hồ, đồng nghĩa với việc những nhân vật võ công phi thường thật sự có khả năng tồn tại. Trần Thanh không còn dám đi cầm cố thêm “bảo vật gia truyền” nữa.
Đều nói đi đêm có ngày gặp ma, tình huống hiện tại của cậu không tệ đến mức cậu phải liều thêm.
Căn tửu lâu phía Bắc cũng khá tốt. “Phần cứng” nó đã có đủ hết rồi, chỉ cần cậu chỉnh sửa thêm một chút là có thể đi vào hoạt động. Còn cái gì mà tửu lâu danh tiếng phía đối diện, Trần Thanh méo sợ, cậu tự tin vào tay nghề của mình.
Chỉ vào chứng từ của căn tửu lâu, Trần Thanh nói với nha tử.
-Ta muốn đi xem căn này.
Thấy có khả năng bán được căn hộ giá tận 500 lượng bạc. Nha tử cười te tét dẫn Trần Thanh đến xem thực tế.
Dạo một vòng, Trần Thanh khá hài lòng với nơi này, nên đồng ý mua nó.
Nha tử vui vẻ dẫn Trần Thanh trở về lại trung tâm, ký vào giấy tờ mua bán, sau khi nhận đủ tiền hắn giao chứng nhận tài sản cho cậu.
Trần Thanh trả cho hắn 500 lượng bạc tiền căn hộ, đồng thời trả 50 lượng bạc phí môi giới. Nha tử cầm 50 lượng mà cười tít cả mắt.
Thấy Trần Thanh đã cất giấy tờ xong, nha tử bèn ấp úng.
-Khách quan này. Chuyện này tại hạ được người nhờ cậy, nếu khách quan cảm thấy không tốt xin đừng phiền lòng.
Trần Thanh giương mắt nhìn nha tử.
-Tại hạ trông khách quan ngài lương thiện nên mới dám mở lời. Mong ngài lượng thứ. Chuyện là những người làm công cũ trong tửu lâu này, có ký giấy bán thân với huyện nha. Chủ cũ của tửu lâu khi gửi bán căn hộ, đồng thời cũng gửi bán luôn những người làm công này. Nếu ngài đây đã mua căn tửu lâu rồi. Không biết ngài có muốn mua lại những người làm công này không. Dù sao họ cũng đã làm quen, đỡ phiền ngài chỉ dạy lại.
Ký giấy bán thân?
Trần Thanh quên mất ở đây có việc này. Nhớ lại lúc “Trần Thanh” năm tuổi, hình như gia đình cậu cũng định bán “cậu” đi. Cũng may lúc đó “Trần Thanh” đã biết làm việc, lại khóc lóc hứa ngoài làm việc nhà, sẽ giúp cha làm thêm việc ngoài đồng, mới thay mắn thoát một kiếp.
Nói theo kiểu hiện đại, một người ký giấy bán thân, là đã hết quyền công dân rồi. Chủ của anh cho dù có giết chết anh, cũng chẳng có ai can thiệp. Thật giống như nô lệ.
Trần Thanh thầm cảm ơn “cậu” năm xưa đã cố gắng phấn đấu, tránh khỏi vận mệnh bị đem bán. Nếu không, đợi lúc Trần Thanh xuyên qua, cậu lại phải giải quyết tờ giấy bán thân nữa.
Nha tử nhắc như khai sáng Trần Thanh, đúng vậy nhỉ, sao cậu lại quên vụ mua người. Thời đại này không có cái gì mà bảo vệ sở hữu trí tuệ, nếu các kỹ năng nấu nướng của cậu bị ăn cắp rồi mang ra ngoài. Cậu khóc cũng chẳng làm gì được.
Cách tốt nhất là mua đứt người, Trần Thanh có chỉ dạy họ thế nào, kết quả không phải cũng thuộc sở hữu của cậu sao. Đừng nói với Trần Thanh cái gì mà tàn nhẫn mua bán người, cậu đã tự nhận bản thân không phải là người tốt rồi.