-Thế gian này đã không còn hắn nữa…
Hoàng Phi run run lặp lại, rồi ông túm lấy tay áo Trần Thanh, giọng tha thiết như cầu khẩn.
-Tại sao hắn chết?
Trần Thanh giũ bàn tay đang nắm chặt mình ra, đứng lên. Từ trên cao, cậu nhìn Hoàng Phi, nhếch mép trả lời.
-Chuyện đó không phải ông rõ nhất sao.
Bàn tay Hoàng Phi đang giơ giữa không trung, chậm rãi hạ xuống.
Ông nhìn cậu, tròng mắt vô hồn. Rồi như nhớ ra điều gì, Hoàng Phi bật cười. Tiếng cười ngày một lớn, đến cuối cùng ông không chống đỡ nỗi thân mình mà sụp nằm xuống đất, vừa cười vừa nói.
-Ông ta chết rồi, cuối cùng ông ta cũng chết rồi.
Nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của Hoàng Phi, Trần Thanh chỉ lạnh lùng mà nhìn.
Nói thật thì ban đầu Trần Thanh có thiện cảm không tồi với người này. Dù sao cũng mang tiếng cha con hờ tận mấy tháng. Trong thời gian ấy Hoàng Phi dù ít dù nhiều cũng chăm sóc cậu thật lòng. Cho nên lúc nghe kể chuyện năm ấy, cậu tiếc thương không nhỏ với người này.
Thế nhưng, bình tĩnh suy nghĩ lại chuyện xưa. Trần Thanh lại cho rằng: Hoàng Phi này há lại không có lỗi.
Ông ta rõ ràng yêu Tô Quân, cũng biết Tô Quân yêu mình, vậy mà vẫn xem bản thân như kẻ bị lừa dối mà cưới cô Tô Hân. Nói ông ta thất vọng với Tô Quân, sao lại không nói rằng ông ta cũng sợ bản thân thành “kẻ ngoài lề” trong cái thời đại ấy. Nên mới “thuận nước mà đẩy thuyền”, bỏ rơi sư phụ của cậu.
Nhưng người này lại là kẻ không có chính kiến. Nếu đã kết hôn, lẽ ra ông ta nên chung thủy một lòng với người vợ kết tóc của mình. Nhưng không, ông ta lại gần xa mà chung đụng với Tô Quân, đến khi bị phát hiện, vì muốn tìm một cái cớ cho bản thân, mà giũ bỏ mọi trách nhiệm, đổ mọi tội lỗi lên đầu Tô Quân.
Một bàn tay làm sao vỗ ra tiếng, bi kịch năm xưa nếu không có Hoàng Phi, Tô Quân quậy thế nào cho ra chuyện.
Có lẽ nên trách Hoàng gia bảo vệ Hoàng Phi quá mức, hoặc nên trách Tô Quân nhường nhịn ông ta hết mực, đến cuối cùng tạo nên một Hoàng Phi “luôn luôn vô tội” trong bi kịch của cuộc đời mình.
Bất kể Hoàng Phi cố gắng như thế nào. Nhưng với Trần Thanh, ông ta rõ ràng là người có tội.
Đương nhiên Tô Quân cũng có lỗi, và ông ấy cũng đã trả giá cho tội lỗi của mình.
Còn Hoàng Phi, ông ta vẫn luôn rũ bỏ trách nhiệm của bản thân. Năm mươi năm trước cũng vậy, năm mươi năm sau cũng vậy.
Một con người như vậy, làm sao nhận được sự công nhận của Trần Thanh.
Hoàng Phi cười một hồi thì khóc, ban đầu chỉ là vài tiếng nấc. Đến cuối cùng, giọng ông ta ngày một lớn, rồi trở thành gào khóc lúc nào không hay.
Trông thấy Hoàng Phi như vậy, tâm trạng Trần Thanh không rõ vui buồn. Đau khổ cũng vậy, vui mừng cũng vậy, hay tiếc thương cũng vậy. Tất cả đã muộn rồi.
Ống tay áo bị kéo nhẹ, tầm mắt Trần Thanh chạm vào khuôn mặt đầy vẻ lo âu của Phương Bảo Địa. Lời nói của Tô Quân lại một lần nữa văng vẳng bên tai cậu.
“Phương thần rèn thật sự rất tốt với ngươi. Nếu ngươi cũng có tình cảm với hắn. Hãy nhớ, tuyệt đối đừng buông tay, đừng để như ta được không?”
Đừng buông tay sao? Nhưng thế nào là buông tay, thế nào lại là không?
Phương Bảo Địa yêu Trần Thanh. Cậu biết.
Đúng vậy, sau bao nhiêu năm tự lừa người dối mình, cậu cuối cùng cũng thừa nhận.
Nhưng cũng buồn cười, người này đã biểu hiện rõ ràng đến vậy, thế mà suốt thời gian hai người sống chung, cậu lại không nhận ra. Chỉ đến khi một mình cô độc trên Tuyết Sơn. Đợi đến khi trong những đêm cô đơn, tự mình ôm mình mà nhớ về khoảng thời gian chung đụng ấy. Cậu mới nhận ra điều này.
Cùng leo “Cửu thiên tam bách bộ”, hết lòng quan tâm, chăm sóc. Nếu trước kia Trần Thanh có thể chối bỏ bằng lý do “đôi bên hỗ trợ”. Thì sau khi chứng kiến tình yêu của Tô Quân và Hoàng Phi. Cậu chỉ có thể cam chịu thừa nhận.
Đồng thời, cậu cũng thấy đáng tiếc cho Phương Bảo Địa.
Tình yêu của hắn ta giống như Tô Quân vậy: đáng thương, hèn mọn. Tình yêu của họ cho đi mà không cần hồi báo. Chỉ cần người kia chịu nhìn mình một chút, chỉ cần người kia cười với mình một chút, là đã quá đủ rồi.
Nhưng mà.
Đáp lại Tô Quân, tình cảm của Hoàng Phi mãi mãi ở vị trí kẻ trên cao mà ban ân huệ. Thậm chí không tiếc bỏ rơi ông ta vì lý tưởng của bản thân.
Đáp lại Phương Bảo Địa, Trần Thanh không thể cho hắn ta một câu trả lời chính xác.
Cậu có yêu Phương Bảo Địa không?
Nếu nói khoảng cách tình yêu của cả hai là một trăm bước. Thì chín mươi chín bước khó khăn, trắc trở, Phương Bảo Địa đã bước thay cậu rồi. Một bước còn lại, nắm trong tay của Trần Thanh.
Nhưng mà, cậu không làm được.
Trần Thanh có thiện cảm với Phương Bảo Địa. Điều này là chắc chắn. Phương Bảo Địa đã làm cho cậu nhiều như vậy. Trần Thanh không phải là sắt đá, cậu cũng sẽ mềm lòng.
Nhưng chuyện tình yêu không phải chỉ mềm lòng là được.
Trần Thanh lớn lên trong một gia đình thiếu thốn tình cảm. Từ bé, cậu đã mong muốn có một mái nhà: ở đó có cha, có mẹ, và có cả cậu.
Lớn lên một chút, Trần Thanh luôn phấn đấu hết mình để trong mái nhà mơ ước của bản thân có cậu, có người cậu yêu, và những đứa con mà mình sẽ yêu thương hết mực.
Phương Bảo Địa không thể sinh con, và đương nhiên cậu cũng vậy.
Hơn nữa, cậu là thẳng. Trước khi gặp người này, cậu chưa bao giờ tưởng tượng bản thân sẽ sống hoặc có mối quan hệ thân thiết với một người đàn ông.
Phương Bảo Địa đột ngột xông vào cuộc đời Trần Thanh. Hắn dâng hết tất cả tình yêu của bản thân ra, mong mỏi sự đáp lại từ cậu. Nếu cậu cũng yêu người này, thì Trần Thanh sẵn sàng gạt bỏ tất cả mà nắm lấy tay hắn ta. Nhưng nếu tất cả chỉ là sự thương hại thì sao?
Trần Thanh tuyệt đối không thể để bản thân mang sự thương hại mà đến với một người. Đó là sự sỉ nhục với người kia, và cũng là đối với cả cậu.
Hơn nữa, tên Phương Bảo Địa này vô cùng cố chấp. Nếu cậu đã cùng với hắn ta, thì đừng mong có thể có một ai khác. Nhưng nếu chẳng may, ở một tương lai xa đó. Cậu sẽ gặp được định mệnh của đời mình. Lúc đó phải xử lý làm sao?
Những suy nghĩ điên cuồng đó chiếm cứ tâm trí của Trần Thanh. Khiến cậu lo lắng, do dự, cũng sợ hãi ngày gặp gỡ lại Phương Bảo Địa.
Thế nhưng mà, đến khi bản thân luyện xong một thân võ thuật, người mà cậu muốn khoe khoang nhất lại là hắn ta.
Nghe được người này sẽ xuất hiện tại Đại hội võ lâm. Cậu lại vội vã đến nơi đây để nhìn thấy hắn.
Tất cả cái cảm xúc này là gì, Trần Thanh không dám tìm hiểu.