Đang nằm gục trên đất thở dốc. Đột ngột, Hoàng Phi ngẩng phắt đầu lên nhìn Trần Thanh, nhếch mép.
-Ngươi đến giúp ta?
Hành động của Trần Thanh quá khó hiểu, nên không trách Hoàng Phi phải xác nhận lại điều cậu vừa nói.
Nếu nói người này là đến giúp Hoàng Phi, thế nhưng ông không quên chuyện vừa lúc này, kẻ này đã không thương tình mà quăng ông xuống đất. Tên kia vậy mà lại tàn nhẫn truyền nội lực thông qua dây roi, đánh thẳng vào ông. Cái cảm giác lục phủ ngũ tạng như đang bị đốt cháy vẫn còn nguyên đây.
Nhưng còn nói người lại có ác ý, lại có vẻ không đúng lắm. Cậu ta không chỉ ngăn Tam Tử Nhân có ý đồ rat ay với ông, ngoài miệng không quên nói rõ là được Tô Quân căn dặn.
Một kẻ hành động khó đoán, Hoàng Phi không thể xác định.
Hoàng Phi cảm thấy bản thân đã hỏi rất rõ ràng Thế mà, đáp lại câu hỏi của ông, Trần Thanh lại im lặng. Cậu ta chăm chú nhìn ông một lúc. Rồi đột ngột phì cười, vẻ mặt vô cùng thích thú, lại như mong đợi điều gì.
Hoàng Phi cắn răng. Được, tên này không trả lời. Ông sẽ mặc định như là hắn ta đồng ý. Tính cách Tô Quân ông khá hiểu, không chừng người này đã mang ơn gì của Tô Quân. Nên mới đến đây mà trả.
Một trợ giúp tốt như vậy. Ông ngu mới không dùng.
Hoàng Phi gắng gượng đứng dậy, chỉ vào Tam Tử Nhân.
-Giết bọn họ cho ta.
Ba người Nhị Nương hốt hoảng, âm thầm vận nội lực, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng trái với suy nghĩ của bốn người, Trần Thanh vẫn bất động.
Chờ cho vẻ mặt của Hoàng Phi ngày càng giận, cậu mới mỉa mai.
-Ông đang mơ à.
Ánh mắt của Trần Thanh sắc lạnh.
-Chuyện Tô Quân nhờ ta là một việc, còn việc đồng ý hay không còn phải xem tâm trạng của
Càng nói mặt Trần Thanh càng u ám.
-Ra lệnh cho ta. Ông chưa đủ tư cách.
Trần Thanh thật sự tức giận. Quả thật Tô Quân có công dạy võ cho cậu, cậu cũng đã nhận ông là sư phụ mình. Nên trong giới hạn cho phép, Trần Thanh sẵn sàng hỗ trợ các ý nguyện của Tô Quân. Thế cho nên, lúc nãy cậu mới lên tiếng bảo hộ cho Hoàng Phi.
Giúp thì Trần Thanh sẽ giúp, nhưng mà ân oán của Tô Quân, cậu không có ý định gánh giùm. Bởi vậy từ ban đầu, Trần Thanh mới không tuyên bố việc Tô Quân là sư phụ cậu.
Vậy mà lại có những kẻ mơ mộng hão huyền, dám vịnh vào chút liên hệ giữa cậu và Tô Quân mà lên tiếng “bề trên” như vậy. Hoàng Phi này đã đánh giá bản thân quá cao rồi.
Chuyện làm hay không làm, giúp hay không giúp. Người có quyền quyết định không phải ông ta. Nếu Trần Thanh vui, cậu sẵn sàng giơ tay hỗ trợ. Còn những kẻ thành công làm cậu phật ý như Hoàng Phi, thì đừng mong dù một tí ti giúp đỡ nào.
Ra lệnh cho cậu, mơ cũng đừng hòng.
Nếu Hoàng Phi cảm thấy hụt hẵng với câu trả lời của Trần Thanh. Thì bên kia, Tam Tử Nhân lại thở phào nhẹ nhõm.
Ba người trao đổi ánh mắt, rồi người trông có vẻ “bình thường” nhất là Trương Thi Thi từ tốn nói.
-Nếu Thanh đại hiệp không còn gì, ba người ta xin phép đi trước.
Tam Tử Nhân luôn tin rằng: “giữ được rừng xanh, lo gì không củi đốt”. Kẻ thù của bọn họ không phải là Trần Thanh, và bọn họ cũng không có ý định gây thù với cậu. Cho nên, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là nhanh chóng trốn khỏi đây, mọi chuyện còn lại thì có thể từ từ mà tính tiếp.
Trần Thanh liếc nhìn Tam Tử Nhân, rồi nhìn sang gương mặt lo âu của Phương Bảo Địa cùng bộ dáng sợ sệt của những người xung quanh.
Cậu thở dài, nói.
-Ba mươi năm nay, các người ở đâu thì trở về đó đi.
Quỷ La Vương quát lớn.
-Không được. Thù của ta chưa trả.
Trần Thanh nghiêm giọng.
-Chuyện năm xưa là Hoàng gia hại nhà ngươi. Chuyện ngươi trả thù thì ta không có ý kiến.
Quỷ La Vương chưa kịp vui mừng, Trần Thanh đã tiếp lời.
-Nhưng mà, ngươi trăm triệu lần không nên khuấy động giang hồ như vậy. Giết bao nhiêu là người vô tội, đó là sai của ngươi. Nếu nói có thù báo thù, phải chăng ngươi nên đền cái mạng mình cho thân nhân những kẻ xấu số kia!
Ngăn Quỷ La Vương đang có ý định cãi lại, Trần Thanh tiếp lời.
-Năm ấy Tô Quân ép các người đi Bắc quốc, ta lại cảm thấy là quá mềm lòng. Dù sao diệt cỏ không diệt tận gốc, đến gió Xuân sang chẳng phải lại tràn về rồi hay sao. Nhưng đó là mong muốn của ông ấy, ta niệm nghĩa cũ sẽ đồng lòng. Nếu các người cứ một hai phải cãi lí, thì đừng trách ta suy nghĩ lại. Dù sao, Trần Thanh ta xử lý việc đều không thích để lại hậu họa.
Mồ hôi lạnh chảy trên mặt Nhị Nương. Bà vội vàng chấp tay cùng Trần Thanh.
-Theo lời Trần đại hiệp. Ta về Bắc quốc. Nguyện không gặp lại.
Nói về tài hoa Nhị Nương không sánh bằng Trương Thi Thi cùng Quỷ La Vương. Nhưng bản lĩnh biết tiến biết lùi, bà lại là người thức thời nhất.
Dù sao thịt người đâu mà chẳng là thịt, ăn ở đây không được thì bà về Bắc quốc mà ăn. Chứ mạng này thì bà chỉ có một, mất rồi biết kiếm lại làm sao.
Nhị Nương cũng chẳng có thù oán gì mà phải một sống hai chết với Hoàng Phi. Cho nên theo bà, nhanh chóng chạy về chỗ cũ là cách tốt nhất. Kỳ kèo với Trần Thanh một hồi, không chừng tên này đổi ý, điên lên mà xử đẹp bà. Thế thì coi như tiêu.
Nếu hai người kia cứ phải cứng đầu như vậy, thì bà về một mình. Vốn dĩ nhóm ba người họ kết thành đồng minh chẳng qua là do thời thế. Bà niệm tình cũ đã nhắc nhở họ rồi, còn quyết định ra sao thì tùy bọn họ. Mạng của mình, bà cứu trước.
Vì thế, vừa dứt lời, Nhị Nương nhanh chóng dậm chân, dùng khinh công thượng thừa của mình mà bay vút đi, không kể ngày đêm chạy về Bắc quốc.
Bên này, Trương Thi Thi nắm chặt tay Quỷ La Vương, cắn răng lắc đầu.
Quỷ La Vương nhìn bà chằm chằm. Cuối cùng quay qua nhìn Trần Thanh. Nghiến răng nói.
-Được. Vậy bọn ta đi.