[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 159: Thế gian này đã không còn hắn nữa




Phương Bảo Địa từng bước một, chậm rãi đến trước mặt Trần Thanh. Hắn giơ tay, run rẩy chạm vào mặt nạ trên mặt cậu, ý đồ cởi nó ra. Trần Thanh nhanh chóng giữ chặt lại, trừng mắt nhìn Phương Bảo Địa.

Tên này điên rồi à! Đùa gì vậy, bây giờ đã rối tung lên cả rồi. Nếu cậu thật sự để tên này thực hiện được, hiện trường sẽ còn loạn đến mức độ nào đây. Cậu vẫn không quên sự cố “lộ mặt” năm đó ở Nam Hồng Sơn đâu.

“Xuất chiêu” không thành công, Phương Bảo Địa nhanh chóng đổi kế hoạch, ôm chặt người trước mặt vào lòng. Mùi hương quen thuộc, độ ấm quen thuộc lấp đầy cõi lòng trống rỗng của hắn. Cậu có vẻ cao hơn xưa một chút, thân hình cũng mạnh khỏe hơn xưa một chút, nhưng cái cảm giác êm ái này, dù có đến chết hắn cũng không thể quên được.

Bên này đang trình diễn phim tình cảm lâm li bi đát, bên kia Tam Tử Nhân không nhịn được nữa. Trương Thi Thi nhanh chóng mở lời.

-Thanh…đại hiệp…

Đừng trách bà gọi người này “đoản hậu” như vậy. Dù sao bà cũng không thể gọi cậu là “Thanh Thanh” như Phương Bảo Địa được. Vì vậy, đành phải tìm hướng mà gọi ra một cái tên có vẻ tạm chấp nhận được thôi.

Bất chấp sự cố gắng “gây chú ý” của Trương Thi Thi, hai người bên kia vẫn ôm nhau bất động, không khí ái muội không hề che giấu mà tràn đầy cả ra. Thành công khiến Trương Thi Thi nhíu mày. Bà nghiến răng.

“Lại là đoạn tụ!”

Đều nói, trong mỗi trái tim của con gái đều mang một tâm hồn hủ nữ. Trương Thi Thi sinh ra tại thời đại mà đoạn tụ bị coi là tội ác, theo dự đoán, lẽ ra bà sẽ là người ghét “gay” như thù. Thế nhưng, Thánh cô Trương Thi Thi được giang hồ ngợi khen không phải là đùa. Cái nhìn của bà không hề bị gò bó trong suy nghĩ cổ hủ. Nếu không thì năm đó trong khuôn phép mà nữ tử chỉ có thể rụt rè trước nam tử, bà lại dám thẳng thắn mà bày tỏ cùng Tô Quân. Cũng đừng quên đây là người phụ nữ sẵn sàng giết người lấy máu để chăm sóc dung nhan.

Nói như vậy để biết rằng, Trương Thi Thi khá thoải mái trong suy nghĩ. Nếu bà sinh trễ năm mươi năm, tin rằng một trong số các nữ hiệp đang giương cờ “Phương Trần là chân ái” sẽ không thiếu mặt bà đâu.

Tiếc là trời xanh không có mắt.

Tuổi thanh xuân cô đơn lẻ bóng. “Ông chồng” mà mình nhận định lại đi đoạn tụ với một tên đàn ông. Dù lỗi lầm không biết tính cho ai. Nhưng có một sự thật không thể chối bỏ: Tô Quân và Hoàng Phi là đoạn tụ, và hai người nợ bà một lời xin lỗi.

Lời xin lỗi trễ năm mươi năm, và có lẽ sẽ không bao giờ được nhận.

Trương Thi Thi là một người phụ nữ lí trí. Mặc dù chướng mắt cảnh ôm ấp của hai tên đàn ông trước mặt, mặc dù muốn một kiếm xiên hai tên kia lên ra nướng. Thế nhưng, bà cũng tự mình biết mình. Rõ ràng, võ công của tên áo đen kia không hề “cùng một đẳng cấp” với bà. Bà mà lao vào bây giờ, rõ ràng là biến mình thành cục thịt nướng kia thôi.

Quỷ La Vương thì không chờ được. Ôm tâm lí cầu may, ông bỏ mặc hai người kia ôm ôm ấp ấp, ông phóng tới chỗ Hoàng Phi. Gạt đi cái cảm giác không nỡ trong lòng, ông giơ kiếm lên.

“Keng”

Lưỡi kiếm chém vào sợi roi đột ngột xuất hiện. Không biết cây roi này làm bằng chất liệu gì, mà chỉ bằng một va chạm nhỏ này, thanh kiếm trong tay ông bị chấn nát, bản thân Quỷ La Vương cũng bị dây roi xoay ngược đánh văng ra sau, phải nhờ hai ngươi Nhị Nương cùng Trương Thi Thi đỡ mới đứng vững được.

Nuốt ngụm máu chực tràn ở cổ họng xuống, giọng Quỷ La Vương khàn khàn.

-Tại sao?

Trần Thanh đẩy cái kẻ đang ôm chặt mình ra, hờ hững nhìn Quỷ La Vương, giọng lạnh lùng.

-Ta được người phó thác, ông ta không thể chết…ít nhất là ở trước mặt ta.

Trương Thi Thi đứng bên cạnh biến sắc, như chợt hiểu ra điều gì mà run giọng hỏi Trần Thanh.

-Người phó thác là…?

Trần Thanh nhìn ba người họ, rồi liếc nhìn gương mặt bất chợt căng cứng của Hoàng Phi bên kia, giễu cợt nói ra một cái tên.

-Tô Quân.

Đáp án dù trong dự kiến nhưng vẫn khiến Trương Thi Thi giật mình, bà không tự chủ bước lùi lại, lẩm bẩm.

-Vẫn là hắn, bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn…

Nhị Nương không phải là loại người đa sầu đa cảm như Trương Thi Thi, nên cũng đừng hỏi cảm giác của bà lúc này là gì. Tất cả những gì Nhị Nương quan tâm là: cái kẻ đánh bà đến trốn như chó, cái kẻ tưởng như đã chết rồi, tại sao vẫn còn nghe tên hắn ta? Nội tâm Nhị Nương không tránh khỏi bị dọa đến phát lạnh, ấn tượng ba mươi năm trước mà Tô Quân gây cho bà ta quá lớn, đến giờ vẫn khiến bà nghe tên mà sợ.

Môi Nhị Nương bị dọa sợ đến run cả lên. Mắt bà láo liên nhìn bốn phía, dường như là sợ Tô Quân sẽ đột ngột từ đâu nhảy ra, lại dường như là đang tính toán, chỉ cần gió thổi cỏ lay là lập tức tìm đường trốn thoát.

Vẫn là Quỷ La Vương bình tĩnh nhanh nhất, cặp mắt trắng dã trừng trừng nhìn Trần Thanh.

-Ông ta đâu?

Trần Thanh nhếch mép.

-Chết rồi.

-Chết rồi?

Đáp án mà Tam Tử Nhân đã từng đoán, bây giờ đã được Trần Thanh xác nhận.

Đây rõ ràng là một tin mừng, thế mà nước mắt Trương Thi Thi không nhịn được vẫn rơi.

Rõ ràng bà ta hận ông ấy như vậy. Lưu lạc nơi xứ người, không biết bao đêm bà bị nỗi hận này bức đến tỉnh lại, rồi ngồi ôm nỗi căm hờn ấy đến bình minh. Thế nhưng mà, biết tin cái người năm ấy hào hoa phong nhã, biết tin cái kẻ bạc tình bạc nghĩa ấy đã ra đi, bà lại không tự chủ được mà đau lòng.

Ở bên cạnh bà ta, Quỷ La Vương vẻ mặt bình tĩnh không rõ vui buồn. Nhưng vẻ mặt Nhị Nương thì rõ ràng là vui như mở cờ trong bụng. Thậm chí bà ta còn ngửa thẳng mặt lên trời mà cười to, cũng lớn tiếng khen ông trời có mắt, cho bà ta sống thọ hơn cái kẻ độc ác kia.

Trần Thanh không quan tâm đến ba người Tam Tử Nhân. Từ lúc cái tên Tô Quân xuất hiện, cậu luôn dõi mắt quan sát Hoàng Phi. Người này lúc này đã cúi mặt xuống đất, cậu không nhìn rõ biểu hiện của ông ta. Chỉ đến khi nghe tin sư phụ đã chết, ông ta mới giật mình nhìn cậu, vẻ mặt mơ hồ.

Trần Thanh đẩy Phương Bảo Địa đang nắm chặt tay mình ra, từng bước chậm rãi đến trước mặt Hoàng Phi. Khi chỉ còn cách ông ta hai bước, cậu ngồi xuống, đối mặt với ông ta, cười tinh nghịch.

-Tô Quân chết rồi!

Hoàng Phi không tự chủ mà lặp lại.

-Tô Quân chết rồi?

Trần Thanh cười, khóe mắt hơi ướt.

-Phải, chết rồi. Từ bây giờ, thế gian này sẽ không còn có người tên Tô Quân nữa.