“Rầm”
Dây roi siết chặt lấy cổ tay Hoàng Phi, rồi bằng một lực kéo mạnh, vút một tiếng quăng ông ra xa, ngã rầm xuống đất.
Cơ thể Hoàng Phi đập mạnh xuống, rồi tiếp tục bị kéo lê trên mặt đất, đến khi đập vào đài đấu mới dừng lại.
“Ục”
Hoàng Phi gục đầu, nôn ra máu, rồi ho khan không ngừng. Ông chống một tay xuống đất, cố gắng đứng dậy. Thế nhưng, cơ thể vừa được nâng lên một chút, đã không chịu nỗi mà ngã trở lại. Hoàng Phi bất lực, chỉ có thể ngước đầu, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái kẻ đã hại mình.
Kẻ đã ném ông ta ra – hắc y nhân cũng nhẹ nhàng đáp xuống khoảng đất trước mặt ông. Hắc y nhân lạnh mắt nhìn Hoàng Phi, áp lực khiến cơ thể ông không tự chủ được mà run rẩy. Hoàng Phi cảm thấy, ông trong mắt hắn ta nhỏ bé như thể một con kiến vậy, chỉ cần một tay cũng có thể nghiền chết ông.
Đợi đến mỗi tế bào của Hoàng Phi đều kêu gào rên rỉ, hắc y nhân mới chịu xoay người, nhìn bốn kẻ đang đứng như trời trồng bên kia. Sợi roi trong tay bị nội lực truyền vào cũng theo đó rung rung, đám đông xung quanh hoảng sợ lùi lại.
Bốn người đằng sau, mỗi người mỗi vẻ.
Ba người Tam Tử Nhân sắc mặt tái xanh, bàn tay đang cầm vũ khí không theo ý nguyện của bản thân mà run lên, bị họ cưỡng ép nắm chặt.
“Khốn kiếp”
Tam Tử Nhân cảm nhận được áp lực khủng khiếp mà kẻ trước mắt mang đến cho mình. Ba người chửi thầm. Giang hồ từ đâu lại chui ra một tên khó ăn như vậy cơ chứ.
Mặc kệ Tam Tử Nhân hãi hùng khiếp vía, mặc kệ đám đông run rẩy tránh xa, Phương Bảo Địa như không biết sợ mà chầm chậm bước đến phía hắc y nhân, khóe mắt ửng đỏ cùng bờ môi run run tiết lộ tâm trạng bất an của hắn ta.
-Thanh Thanh…
Giọng nói nhỏ nhẹ, nỉ non như thể trước mặt hắn ta là một giấc mộng ảo, yếu ớt đến mức chỉ cần dùng một chút lực thôi sẽ vỡ vụn. Bàn tay Phương Bảo Địa chậm rãi nâng lên, như muốn chạm vào một bảo vật vô giá. Cái tên mà hơn một ngàn ngày đêm hắn vẫn thầm gọi, theo kẽ môi thoát ra.
-Thanh Thanh..
Hắc y nhân trông thấy dáng vẻ của hắn ta, cầm lòng không được mà phải thở dài, khóe môi khẽ cong.
-Là ta.
Đúng vậy, hắc y nhân chính là Trần Thanh.
Chuyện phải kể từ lúc Trần Thanh rời khỏi Tuyết Sơn, sau bao ngày khổ sở cũng đã trở về với đời sống nhân loại. Vừa lúc nghe nói có đại hội võ lâm, một kẻ từ lâu đã xem những bộ phim về võ hiệp lớn lên như cậu làm sao có thể bỏ qua. Cho nên Trần Thanh lập tức chuẩn bị mọi thứ, định đến nơi đây xem thử một trận tranh giành Minh chủ võ lâm trong truyền thuyết là như thế nào.
Trận đấu “lịch sử”, “đẫm máu và nước mắt”,…trong tưởng tượng của Trần Thanh không xuất hiện.
“Trận đấu võ thuật” bắt đầu bằng “trận đấu võ mồm” của hai người Liễu Đại Thiên và Phương Bảo Địa. Mà nói thiệt Trần Thanh cũng không hiểu hai người đang nói cái gì. Vậy mà đám đông xung quanh lại đồng loạt chụm đầu vô nhau mà bàn tán, như thể trên đó đang nói chuyện gì dễ hiểu lắm vậy.
Chưa để cậu kịp tiếp thu tin tức từ những lời bàn tán xung quanh, thì ba người Tam Tử Nhân đã ùn ùn kéo đến. Sau đó là một đống “yêu, hận, tình, thù” loạn hết cả lên.
Chuyện kế tiếp thì không cần phải nói thêm.
Kế hoạch ban đầu của Trần Thanh là muốn giúp đỡ Hoàng Phi. Dù sao cậu cũng đã lỡ hứa với lão sư phụ của mình rồi, nếu để Hoàng Phi xảy ra việc gì, không tránh khỏi cảm thấy áy náy với ông ta.
Nhưng mà, thiên đường mở lối lão ấy chẳng chịu đi, địa ngục không ngõ lại cố gắng lao đầu vào. Lão già chết tiệt này vậy mà lại dám lấy cậu ra làm mồi nhử để hãm hại Phương Bảo Địa.
Chuyện này có thể nhẫn, vậy còn chuyện gì mà không nhẫn được nữa.
Ngay lúc Hoàng Phi túm lấy A Minh, Trần Thanh đã rút roi trên người ra. Nhưng bất hạnh là cậu đã đánh giá quá thấp độ nhát gan của bọn giang hồ nơi đây. Ngay lúc nhận thấy Hoàng Phi có ý định bắt người chết thay. Đám đông xung quanh Trần Thanh hoảng loạn, tháo chạy như ong vỡ tổ. Một vài người trong lúc hối hả không tránh khỏi xô xát với Trần Thanh, cản trở cậu chạy lại tụ họp với Phương Bảo Địa.
Không còn cách nào khác, cậu phải dậm chân, bay vút lên trên, nhanh chóng hướng về phía trung tâm trận đấu. Cũng may Trần Thanh không quá chậm, sợi roi trong tay nhanh chóng siết chặt lấy bàn tay cầm kiếm của Hoàng Phi, rồi vung nhẹ, hất ông ra ra xa.
-Tiền bối là…?
Trương Thi Thi cẩn thận hỏi thăm người trước mặt. Võ công cao cường cùng mái tóc bạc trắng khiến bà ta hiểu nhầm tuổi tác của người này. Đến khi nhìn rõ phần lộ ra không bị mặt nạ che chắn, bà nhíu chặt lông mày. Từ ngoại hình, Trương Thi Thi đoán chắc tuổi tác của cậu không cao. Thế nhưng, võ công của cậu ta lại khó lường như vậy, trong nhất thời, bà không chắc chắn được danh tính của người này.
Cạnh Trương Thi Thi, hai người Nhị Nương và Quỷ La Vương cũng cẩn thận dò xét người vừa xuất hiện. Theo đánh giá của bọn họ, võ công của người này cao hơn bọn họ không ít. Nếu thật sự giao đấu, sợ rằng phần thắng của bản thân không cao. Ba cái kẻ vừa thoát khỏi nỗi ám ảnh mang tên Tô Quân, bất chợt có dự cảm là bản thân chuẩn bị cuốn vào một vòng ám ảnh mới.
Quỷ La Vương cắn chặt môi, hận thù muốn tràn ra khỏi mắt. Kẻ thù giết tộc của ông đang sờ sờ trước mặt. Vậy mà hết lần này đến lần khác. Ông vẫn không thể thành công trả thù. Ông trời sao có thể bất công như vậy!
Không!
Quỷ La Vương nắm chặt thanh kiếm, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại. Ông nhất định không được khuất phục. Người này vừa xuất hiện đã ra tay ngay với Hoàng Phi, chưa biết chừng lại là “bạn” của ông thì sao.
Ôm tâm lý may mắn, Quỷ La Vương cẩn thận hỏi.
-Ngài đây là…
Chưa để ông nói hết lời. Tên Phương Bảo Địa đã run rẩy tiến lên một bước, gọi một cái tên vô cùng lạ lẫm.
“Thanh Thanh? Ai là Thanh Thanh?”
Kẻ tên Thanh Thanh chăm chú nhìn Phương Bảo Địa, ánh mắt thể hiện rõ vẻ đau lòng.
Thời gian ba năm đã ghi dấu quá nhiều trên gương mặt người này. Chỉ mới ba năm, mà Trần Thanh tưởng như hơn chục năm mới gặp lại hắn vậy. Gương mặc Phương Bảo Địa hốc hác, trông gầy hơn xưa rất nhiều, dáng người cũng trở nên đơn bạc. Mặc dù những điều trên chẳng những không làm mất đi vẻ điển trai của hắn ta, ngược lại còn giúp hắn trông phong trần hơn xưa. Nhưng trong ngực Trần Thanh vẫn không tránh khỏi tràn đầy chua xót.
Ba năm, suốt ba năm qua, hắn đã sống như thế nào?
Ba năm qua, có phải hắn luôn chờ cậu không?
Hắn có ăn đủ bữa hay không, chắc chắn là không rồi, nhìn cơ thể gầy nhom của tên này mà xem, rõ ràng là kết quả của việc ăn cơm không điều độ.
Hắn nhìn cậu như vậy, liệu hắn có còn nhớ cậu không, có còn…yêu cậu hay không?
…
Bao câu hỏi xoay vần trong tâm trí Trần Thanh. Cậu muốn hỏi hắn rất nhiều điều, nhưng đến cuối cùng, thốt ra lại là câu trả lời ngắn gọn.
“Là ta”
Ngay trong khoảnh khắc nghe được đáp án ấy. Nụ cười từ lâu đã mất vuột nở trên môi Phương Bảo Địa. Đôi mắt dù bị phủ kín nước mắt, cũng không giấu được ánh sáng hạnh phúc bên trong.
Trông thấy niềm hạnh phúc như muốn chực tràn ra ấy. Trần Thanh bỗng mỉm cười.
“Có lẽ mọi câu hỏi đã có câu trả lời rồi.”