[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 157: Thanh Thanh trở về




Ba người Quỷ La Vương cực kỳ khó chịu. Kế hoạch ban đầu của bọn họ vốn là đánh nhanh thắng nhanh, bởi kéo dài thời gian sẽ không tránh khỏi có sơ sót. Theo suy nghĩ của ba người, dù võ công của tên Hoàng Phi này có tiến bộ như thế nào, thì với sự hợp sức của cả ba, giải quyết không phải là vấn đề khó. Thế nhưng mà, đời không như là mơ.

Rõ ràng chiêu thức của tên kia rất tầm thường, kinh nghiệm chiến đấu cũng kém xa bọn họ. Thế nhưng, nội lực của hắn lại vô cùng tràn trề. Vì vậy, nhìn bề ngoài thì ba người họ chiếm ưu thế hơn, nhưng để giải quyết tên Hoàng Phi này thì không hề đơn giản, cứ kéo dài liên tục.

Ba người cứ tưởng sẽ phải tiếp tục vật lộn với tình trạng này, thì bất ngờ lão già kia vậy mà lại nghĩ ra thủ đoạn mới. Lợi dụng sơ hở, tên kia phi thẳng vào đám đông, rồi lại mà dám lấy bọn hạ tiện kia quăng vào ba người họ. Tam Tử Nhân tự nhận bản thân là ác nhân không gì không làm được. Đối với bọn họ, hành động của Hoàng Phi cũng không có gì là ghê gớm. Nhưng mà là “đối với bọn họ”. Ai có thể ngờ rằng, một kẻ luôn tự nhận là “chính nhân quân tử” như Hoàng Phi lại dám làm hành động này. Thật khiến kẻ khác phải lau mắt mà nhìn.

Cũng bởi hành động của Hoàng Phi nằm ngoài dự kiến. Thế nên, lúc A Minh lao vào mũi kiếm của mình, Trương Thi Thi vừa sửng sờ lại vô cùng tức giận. Tất nhiên, cơn giận của bà ta tuyệt đối không phải vì thương tiếc gì cho A Phi. Chẳng qua bà ta đang tiếc khoảng thời gian mình phải bỏ phí để giết tên “râu ria” này mà thôi. Nhưng, chiêu thức đã tung ra, thu hồi cũng không kịp.

Trương Thi Thi không kịp, thế nhưng có một người lại “kịp”.

Một thanh kiếm từ đâu bay đến, đâm thẳng vào kiếm của Trương Thi Thi, chấn cho nó vỡ nát, chuôi kiếm cũng thuận thế đập vào ngực A Phi, đánh hắn văng ra xa, đập thẳng vào dãy ghế trống dành cho khách ngồi trên sân, khiến chúng vỡ tan tành.

Bên kia A Phi bị đánh đến hộc máu rồi gục đầu bất tỉnh. Thì bên này, A Kiên đang đứng kế cũng bị Hoàng Phi túm chặt rồi quăng đi.

Phương Bảo Địa không nhịn được.

Người của hắn quả thật xui xẻo. Tên Hoàng Phi kia đi “mở đường”, lại xông thẳng vào đám đệ tử hắn mang theo. Công bằng thì đám đệ tử này cũng khá thông minh, khi trông thấy tình huống không ổn đã lập tức tản đi. Thế nhưng, tốc độ của bọn họ làm sao sánh được với bốn người kia. Thế nên mới có tình trạng, “mũi tên” A Minh vừa ra khỏi cung, “mũi tên” A Kiên đã háo hức theo sau.

Phương Bảo Địa đương nhiên không chấp nhận tình huống này. Những đệ tử hắn mang theo hôm nay, toàn là tinh anh mà hắn phải dốc lòng bồi dưỡng. Công sức và tình cảm đương nhiên không phải bình thường. Sao có thể để cho bọn người kia tùy tiện chém giết chứ. Cho nên, trong giây phút tích tắc đó, Phương Bảo Địa đã nhanh chóng ra quyết định: cứu người thì hắn không làm nỗi, nhưng hợp sức ngăn chặn “nguyên nhân” thì hắn có thể làm ra.

Vì vậy, không bất ngờ khi Phương Bảo Địa lập tức lao vào trận đấu bên dưới, và đương nhiên người mà hắn tấn công lại là Hoàng Phi. Đừng nói hắn cái gì mà “trợ trụ vi ngược”, bắt tay với Tam Tử Nhân ức hiếp đồng đạo. Bọn người hèn nhát kia, một sợi lông của Tam Tử Nhân còn không dám chạm, thì lấy cái gì trách cứ hắn. Hơn nữa, tam quan của Phương Bảo Địa nay đã vỡ nát. Chỉ cần có thể bảo vệ được người hắn quan tâm, đừng nói là Tam Tử Nhân, đến Diêm Vương hắn cũng có thể bắt tay.

Nhờ sự gia nhập gia Phương Bảo Địa, tình huống đã biến chuyển đến nghiêng trời lệch đất.

Hoàng Phi nắm chặt người trong tay, vung ra ngoài. Nhưng một chưởng phong ập đến, đánh thẳng vào bàn tay vừa vung ra của ông. Vì vậy A Kiện bị ném lệch “mục tiêu”. Bay thẳng vào phía đám đệ tử của phái Trường Đao đang túm tụm phía bên kia. Nhờ vậy mà giữ được một mạng.

Hoàng Phi cắn răng tức giận. Chỉ là một con chuột nhắt hèn hạ, thế mà lại dám chống lại ông. Đối với Hoàng Phi, ba người trước mặt tính theo “vai vế” cũng tạm có thể so sánh với ông đi, còn tên nhóc kia, hắn mà cũng xứng.

Được, được, giỏi lắm!

Hoàng Phi vận hết nội công, nội lực bị ông cố tình bức ra bên ngoài, đánh thẳng vào ba người đang tấn công trước mặt. Nội lực cuồng đại bức cho Tam Tử Nhân phải lui cả chục bước, sắc mặt tái xanh, trong lòng không khỏi dâng lên sự kính sợ.

Tâm trạng Tam Tử Nhân thì đầy bão tố, tình huống của Hoàng Phi cũng bão tố tràn đầy. Phương thức bức nội lực ra ngoài này, không khác gì dùng máu của mình mà ra chiêu. Rõ ràng là cá chết lưới rách mà.

Thế nhưng Hoàng Phi không có sự lựa chọn nào khác.

Vừa ép cho Tam Tử Nhân phải lui lại, thì chưởng phong của Phương Bảo Địa đã ập đến. Hoàng Phi giơ tay, đỡ một chưởng của tên nay, ép hắn phải lùi ra sau. Rồi ông nhanh chóng giơ kiếm lên, dự định một chiêu xử lý tên nào.

Trong tình huống hỗn loạn, cổ tay ông lại bị một lực mạnh mẽ buộc chặc, không cách nào đâm kiếm ra.

Đám đông bất chợt yên tĩnh, năm người đang đấu đỏ mắt cũng không tự chủ dừng động tác.

Bóng người bay lơ lửng phía trên. Một đầu sợi roi sắt tinh xảo được hắn nắm chặt trong tay, đầu còn lại đang quấn chặt lấy cổ tay đang cầm kiếm của Hoàng Phi, cứng rắn ép ông ta ngừng lại.

Người này mặc một bộ trường bào màu đen tuyền, y phục bị gió thổi tung. Mũ trùm đầu cũng bị gió hất tung, lộ ra mái tóc bạc trắng bên trong. Chiếc mặt nạ với hoa văn quen thuộc che kín nửa gương mặt, chỉ để lộ chiếm cằm trắng nõn.

Phương Bảo Địa sửng sốt, môi run run bật ra một cái tên.

-Thanh…Thanh…