Theo tin đồn mà Hoàng Phi nghe được. Tình cảm mà Phương Bảo Địa đối với Trần Thanh là vô cùng sâu sắc, đến chết không thôi. Cho nên, ông tin chắc rằng, chỉ cần lời ông vừa nói ra, tên này sẽ hết mình hỗ trợ. Chỉ cần hắn gia nhập, hoàn cảnh hiện tại sẽ khác, khả năng để ông tẩu thoát là hoàn toàn có. Còn việc sau khi ông trốn khỏi sẽ có chuyện gì xảy ra với Phương Bảo Địa, thì điều đó nằm ngoài dự liệu của ông.
Thế nhưng, Hoàng Phi “ngây thơ” không biết rằng, giang hồ này ai lại không phải là con “sói xám” đa nghi cơ chứ. Chỉ bằng một lời nói vô căn cứ của ông, Phương Bảo Địa gian xảo làm sao mà tin cho được. Động cơ của Hoàng Phi, Phương Bảo Địa đã rõ ràng. Chẳng qua là một lão già khốn kiếp, muốn lừa hắn tham gia vào bãi chiến trường bên dưới mà thôi. Hắn có ngu mới nhúng tay vào.
Phương Bảo Địa quả thật oan uổng Hoàng Phi. Đúng là ông muốn hắn tham gia thật, nhưng mà không có lừa hắn. Ông chính xác là có tin tức của Trần Thanh.
Còn nhớ năm ấy từ biệt tại Tuyết Sơn, Trần Thanh có giới thiệu sơ qua về bản thân. Nhưng lúc đó tâm trạng ông quá tệ, nên chẳng hề quan tâm đến người này. Mãi đến về sau, trong một lần tình cờ nghe bọn đệ tử nói “tám chuyện”, mới khiến ông chú ý.
Theo tin đồn, Trần Thanh là người yêu của Thần rèn Phương Bảo Địa – Đà chủ của Phái Nam Hồng Sơn đại danh đỉnh đỉnh. Người này có nhan sắc “hoa nhường nguyệt thẹn”, dù là nam nhi nhưng khó nữ nhi nào sánh bằng. Là đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ bảng.
Thời điểm nghe được Trần Thanh là đoạn tụ, Hoàng Phi đã giật mình sửng sốt. Sau khi hỏi rõ, Hoàng Phi trầm mặc. Hóa ra giang hồ ngày nay đã khác, đoạn tụ không còn là một “tội ác” nữa. Thậm chí mối tình của Trần Thanh và Phương Bảo Địa còn được một vài người nhiệt tình ủng hộ. Có thể nói, hai người kia đã “khai sáng” cánh cửa mới cho nam / nữ hiệp ngày nay.
Nếu giang hồ năm ấy cũng như vậy, có phải ông và…
Hoàng Phi lắc đầu tự giễu, trên đời này làm gì có “nếu”.
Dựa vào ký ức của Hoàng Phi, rồi kết hợp với vài lời đồn đãi trên giang hồ. Ông đã có thể xác nhận “Trần Thanh tại Tuyết Sơn” chính là người yêu của Thần rèn Phương Bảo Địa.
Và, ông không phục.
Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà ông đau đau khổ khổ biết bao năm. Chỉ vì một mối tình không được thế nhân thừa nhận, mà cửa nát nhà tan, vợ chồng li tán, thậm chí đứa con chưa kịp chào đời cũng không giữ được.
Dựa vào đâu, ông chẳng những không lấy được người mình yêu, còn phải sống mờ mịt suốt hơn năm mươi năm. Hai chữ “đoạn tụ” dằn vặt ông bao nhiêu năm trời, tại sao hai người kia lại có thể xem như là không được chứ.
Chỉ vì thời đại khác biệt, nỗi đau khổ mà ông đã nhận, tại sao bọn chúng lại có thể bỏ qua!
Sự ghen tỵ mài mòn tâm hồn cao quý ngày nào của Hoàng Phi, biến ông trở thành một người ích kỷ. Bởi thế cho nên, ông không thông báo tin tức của Trần Thanh cho Phương Bảo Địa. Ông muốn hai người kia cũng phải chịu cảm giác xa cách, khổ sở vì không sống cùng người yêu được như ông.
Nhưng Hoàng Phi không ngờ, bí mật này lại có thể giúp mình hiện tại.
Rồi thực tế lại dạy cho ông một bài học nhớ đời: đừng hi vọng vào bất cứ điều gì.
Đáp lại lời ông, Phương Bảo Địa vẫn im lặng không nhúc nhích. Thái độ không có gì gọi là hỗ trợ cả.
Một cảm giác tức giận cùng tủi thân lan tràn trong lòng Hoàng Phi. Quả nhiên là một bọn vô ơn. Ông ở đây cực cực khổ khổ chiến đấu với ba người này, vậy mà toàn bộ người ở đây lại đứng nhìn dửng dưng như vậy. Ba người này rõ ràng là kẻ thù của cả giang hồ, hành động của ông rõ ràng là đang giúp đỡ giang hồ diệt trừ cái ác, thế mà lại không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào. Quả thật khiến nhân tâm lạnh lòng.
Nếu mọi người ở đây biết được suy nghĩ của Hoàng Phi, tin rằng sẽ đồng loạt phun một bãi nước miếng vào mặt ông.
Phi! Ba người Tam Tử Nhân đúng thật là kẻ thù của giang hồ, bọn họ cũng thừa nhận mình hèn nhát thật. Nhưng ông lão Hoàng Phi tự nhận là đang “giúp” giang hồ diệt trừ cái ác này, thì hơi bị dát vàng lên mặt rồi. Mục đích Tam Tử Nhân đến đây hôm nay, rõ ràng là để thanh toán “nợ nần” với ông ta. Nên việc ông ta đấu với ba người đó có gì gọi là hi sinh quên mình chứ.
Võ công bốn người lại thuộc “bậc cao” trong giang hồ, mấy đệ tử xung quanh trông mà đầu óc choáng váng. Với năng lực của bốn người, chiêu thức tung ra vừa nhanh vừa mạnh, lại tràn đầy sát khí. Bọn người ngoài chẳng thấy được động tác gì cả, chỉ thấy bóng bốn người quấn vào nhau. Đừng nói là bọn họ không muốn giúp, dù có muốn tham gia vào thì cũng lực bất tòng tâm.
Cũng như giang hồ không hiểu tiếng lòng của Hoàng Phi. Tương tự, ông cũng không hiểu suy nghĩ của bọn họ. Trông thấy mọi người đều cố gắng lùi xa, tránh trung tâm trận đấu là ông và ba người Tam Tử Nhân. Hoàng Phi cắn răng.
“Được, các người đã vô tình thì đừng trách ta độc ác.”
Nghĩ rồi Hoàng Phi lao vào đám đông, túm lấy một người gần mình nhất.
Thật ra mục đích của Hoàng Phi rất đơn giản, đó chính là lấy thịt lắp đường. Đơn giản là tìm người thí mạng. Cách thức mà Hoàng Phi nghĩ ra như sau: ném những người đang vây quanh vào Tam Tử Nhân, quấy nhiễu chiêu thức của bọn họ. Sau đó lẩn vào đám đông, thừa lúc tẩu thoát.
A Minh đang đứng bên dưới đài đấu, cẩn thận quan sát biểu hiện của Phương Bảo Địa trên đài. Đà chủ hiện tại vẫn ôm chặt ngực, trông có vẻ đã bị nội thương.
“Chết tiệt”
A Minh thầm mắng. Kế hoạch đã trù tính bao lâu nay, không hiểu sao lại bị đám người đột ngột xuất hiện phá hỏng. Sự cố gắng cùng gian khổ của Đà chủ suốt hơn ba năm nay, không ai có thể hiểu rõ hơn A Minh. Trông thấy kế hoạch mà Phương Bảo Địa lao tâm tổn trí bị hủy thành bọt biển, đến một kẻ theo hầu như A Minh còn cảm thấy uất ức, thì nói gì đến tâm trạng của Đà chủ trên kia.
Đang “thương xuân bi thu” cho Đà chủ nhà mình, bỗng một bóng người lao về phía A Minh. Hắn vội đưa kiếm ra đỡ. Thế nhưng, một lực mạnh gạt thanh kiếm A Minh đang cầm qua một bên, rồi cổ áo hắn bị túm chặt, quăng thẳng về phía trước, lao thẳng vào mũi kiếm vừa mới đến của Trương Thi Thi. A Minh mặc niệm: “Kỳ này chết chắc rồi!”
-Khốn kiếp!
Phương Bảo Địa mắng lớn, rồi phóng thanh kiếm đang cầm trong tay ra.