Nói rồi Hoàng Phi quay qua nhìn đám đông.
-Chỉ bằng sức lực của ba người này, đấu làm sao được với cả giang hồ chúng ta. Bọn chúng đến đây hôm nay, định là phải thất bại rồi.
Rồi ông tiếp tục.
-Đại hội võ lâm hôm nay vẫn phải tiếp tục, chỉ cần chúng ta hợp sức, ba người này đừng hòng cản trở gì.
Hoàng Phi tự nhận bản thân đã nói rất rõ ràng rồi. Thế nhưng, đáp lại lời của ông là một khoảng không trầm mặc.
Đứng trên đài, Phương Bảo Địa cười giễu. Mấy chuyện cong cong vẹo vẹo giữa bốn người kia, hắn không hiểu. Nhưng hắn biết chắc chắn rằng cả bốn lão ta đều không phải là người tốt lành gì. Chẳng qua chó chê mèo lắm lông mà thôi. Trước khi bọn họ giải quyết xong nội bộ, hắn chỉ cần đứng ngoài theo dõi là được. Chẳng ngu gì mà tham dự vào.
Trông thấy thái độ dửng dưng của Phương Bảo Địa. Lại nhìn xung quanh một lượt, mọi người đều né tránh ánh mắt ông ta.
Đối mặt với thái độ cự tuyệt của mọi người, tâm trạng của ông vô cùng khó chịu. Cũng đừng trách Hoàng Phi sao lại không hài lòng về đám người này. Nếu xét cả cuộc đời Hoàng Phi, quả thực danh xứng với thực một câu: “cầu được ước thấy”.
Thuở thiếu niên, gia chủ Hoàng gia xem ông như người thừa kế tiếp theo mà nuôi dưỡng, tạo mọi điều kiện tốt nhất để ông có thể phát triển bản thân. Tại Hoàng gia, lời ông nói ra ai mà không nghe theo cơ chứ.
Trưởng thành một chút, Tô Quân lúc nào cũng sát cánh, nâng đỡ ông trong mọi việc. Ông chỉ hướng Đông, người kia tuyệt đối không dám đi phía Tây. Phục tùng tuyệt đối.
Ký ức trong năm mươi năm tẩu hỏa nhập ma, Hoàng Phi hoàn toàn không giữ. Lúc trở lại Hoàng gia thì đại gia tộc này đã xuống dốc, Hoàng Phi xuất hiện như một cái phao cứu mệnh. Nên đối với ông, bọn họ kính trọng có thừa. Tất cả mọi người ngoài kia bị thời gian rèn giũa, đã trở nên lão làng hơn. Chỉ riêng Hoàng Phi, thời gian thay đổi ngoại hình ông, nhưng không chạm vào tâm trí ông. Thế nhưng, bao nhiêu năm rồi, ông vẫn chỉ là chàng thiếu hiệp hơn hai mươi tuổi năm ấy.
Từ một người lời nói nặng tựa ngàn cân, lại trở thành một kẻ tầm thường không đáng kể. Làm sao Hoàng Phi chịu được.
Ông giơ tay chỉ một vòng người.
-Bọn hèn nhát…
Không đợi ông dứt lời, Quỷ La Vương đã một kiếm chém đến, Hoàng Phi không còn cách nào đành phải dừng lại, giơ kiếm lên đỡ.
Hai thanh kiếm va chạm nhau, tóe lửa. Cảm thấy lòng bàn tay vì chịu lực đau rát, Hoàng Phi giật mình. Nhưng chưa chờ ông định hình được tình huống, Nhị Nương đã xách đao lên, bổ đến. Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Phi hất văng kiếm của Quỷ La Vương ra, đỡ một đòn của Nhị Nương. Nội lực dồi dào thông qua lưỡi đao, chấn khiến thanh kiếm trong tay Hoàng Phi như muốn vỡ vụn. Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, ông đành nương theo nội lực đang đánh đến mà nhảy ra xa, tạo khoảng cách với hai người.
Nội tạng bị đánh đau âm ỉ, Hoàng Phi ho một tiếng, phun ngụm máu nãy giờ vẫn cố nhịn ra.
“Khốn kiếp”. Ông thầm chửi rủa. Tại sao võ công của hai người này lại cao như vậy cơ chứ?
Chỉ trách Hoàng Phi sau khi trở lại Hoàng gia chỉ chú tâm phục hưng lại đại tộc mình, chưa từng dò hỏi thông tin khác. Địa vị Hoàng gia nay đâu như xưa, chất lượng đệ tử cũng ngày một sa sút. Thế cho nên, lúc Hoàng Phi tiếp nhận, võ công của bọn họ quả thật thảm không nỡ nhìn. Năm mươi năm được Tô Quân rèn thể, võ công của Hoàng Phi đã xưa không bằng nay. Vì vậy, đám đệ tử này tôn sùng ông hết mực. Chính điều này đã khiến Hoàng Phi có một nhận định sai lầm, rằng ông vẫn là một Hoàng Phi đại hiệp, khó ai sánh bằng như năm xưa.
Cộng thêm lúc nãy xem Nhị Nương đấu cùng Phương Bảo Địa, trông thấy đối phương chỉ là một tên tiểu tử, vậy mà Nhị Nương lại phải dùng hết toàn lực. Chưa hết, dẫu bà ta đã che giấu, nhưng ông vẫn kịp thấy được bàn tay khẽ run của bà ta sau khi đỡ một chưởng của Phương Bảo Địa. Kết quả, Hoàng Phi kết luận rằng võ công ba người này chỉ tiến bộ hơn xưa một chút.
Chờ đến khi thật sự đối đầu với Tam Tử Nhân, ông mới chợt phát hiện ra, nói năm mươi năm không phải lời nói đùa, bằng hữu năm xưa chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ông, quả thật đã đổi khác rồi.
Kẻ thù vĩnh viễn sẽ không cho ngươi cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, trông thấy Hoàng Phi hộc máu. Ba người Nhị Nương liếc nhau một cái, rồi hợp sức xông tới. Trương Thi Thi thân hình như mộng ảo, lưỡi kiếm mỏng trong tay như có sức sống, toàn lực quấn lấy Hoàng Phi. Để đấu với một trong ba người này, Hoàng Phi đã phải dốc toàn lực. Chứ nói gì đến cả ba người cùng hợp sức. Chưa đầy hai chiêu, Hoàng Phi đã cảm thấy bản thân lần này thua chắc rồi.
Nhưng ông không phục.
Khó khăn lắm mới có thể đi đến bước hiện tại, mắt thấy ngày Hoàng gia quật khởi đã đến, ông sao có thể cam lòng chết đi chứ. Với nội tình của Hoàng gia ngày nay, chỉ cần Hoàng Phi ông ngã xuống, gia tộc này cũng định là bị hủy. Quỷ La Vương chắc chắn sẽ không tha tộc nhân của ông.
Đám người xung quanh hiển nhiên không thể nhờ vả gì được. Ông với Tam Tử Nhân đấu được một lúc, mà bọn chúng vẫn chưa có động tĩnh gì, rõ ràng một bộ đứng ngoài làm “ngư ông đắc lợi” rồi. Bất chợt trong lòng Hoàng Phi lóe lên một ý tưởng.
Phương Bảo Địa đã có thể đỡ được một chưởng của Nhị Nương, hẳn võ công cũng không kém. Nếu có tên đó hỗ trợ, dù đấu không lại hai người này, nhưng tin rằng vẫn có khả năng tạo ra một kẻ hở, để ông có thể thoát thân mình. Giữ được rừng xanh, lo gì không củi đốt. Chỉ cần hôm nay để Hoàng Phi ông thoát ra được, ông tin chắc mình sẽ có cơ hội khác để vực dậy Hoàng gia.
Và cũng vừa hay, yếu điểm của Phương Bảo Địa, ông đây có.
Nghĩ là làm, vừa tránh được một kiếm của Quỷ La Vương, Hoàng Phi đề khí hét lớn.
-Ta biết Trần Thanh đang ở đâu. Hắn còn sống.