Chuyện kể rằng, hơn ba mươi năm trước, có một nữ nhân tên gọi Nhị Nương. Bà là nỗi khiếp sợ của giang hồ, là ác mộng của toàn võ lâm. Cuộc sống của Nhị Nương trôi qua ngày một khoái trá. Nhị Nương có một “sở thích” khó nói, đó chính là ăn thịt người. Đối với niềm đam mê của mình, bà quyết định “chiều chuộng” bản thân.
Nhưng Nhị Nương cũng là một nữ nhân có đầu óc. Thuở ban đầu, mỗi đối tượng mà bà ăn đều tốn không ít công sức “lựa chọn”.
Thứ nhất, không được thuộc bang phái lớn, mặc dù võ công của Nhị Nương cao cường. Nhưng bà tin rằng, việc chiến đấu trong thời gian dài sẽ lôi kéo các thế lực khác, khó lòng phòng bị.
Thứ hai, những kẻ bị ăn không được có liên quan đến mấy người “tai to mặt lớn”, để phòng trường hợp bà đấu không lại “hậu trường” của người ta.
Tung hoành giang hồ một thời gian dài, võ công Nhị Nương ngày một cao cường, hung danh cũng ngày một lan rộng. Quay lại ba mươi năm trước, quả thật bà ta có quyền nói một câu: ta ngồi trong ăn, người đứng ngoài run rẩy bất lực. Bà thậm chí còn được sánh vai cùng hai người Quỷ La Vương va Trương Thi Thi, được người người xưng gọi một tiếng “Tam Tử Nhân”.
Tưởng như bản thân đã đi đến “đỉnh cao nhân sinh”. Tiếp theo là những ngày “ăn no ngủ kỹ”. Ấy vậy mà ba mươi năm trước, Tô Quân đột ngột xuất hiện, đánh cho bà tơi bờ hoa lá, buộc phải hợp sức với Quỷ La Vương và Trương Thi Thi mới đào thoát được. Sau đó một đường Bắc tiến, trốn vào dị bang, không dám ló mặt trở về.
Hoàn cảnh quốc gia này cũng không phải là tệ hại lắm, nhưng thịt người ở đây không non mềm bằng cư dân Đại Hạ. Nơi đây lại là dị quốc, bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa, khí hậu cũng khác biệt nơi ở cũ của họ. Thời gian đầu, Nhị Nương khổ không tả được, một thân mỡ bao ngày bảo dưỡng cũng vì vậy mà giảm thiểu bằng mắt thường có thể nhìn thấy. Về sau khi đã ăn quen thịt người nơi đây, thân mỡ của bà ta mới dần trở lại.
Nhị Nương vẫn cảm thấy bản thân mình vô cùng oan uổng. Sự thật là ban đầu nàng không hề giống bọn giang hồ vu oan là “kết bè kết lũ” với hai người Quỷ La Vương và Trương Thi Thi. Theo Nhị Nương, bọn họ mỗi người có mỗi “đam mê” riêng. Nhưng rõ ràng, đám kia không thèm nói lí lẽ, tự động gom bà với hai người kia thành một “guộc”. Thế là liền bị Tô Quân xử lý chung hai người kia. Bị đánh đuổi, đến lúc này ba người phải thật sự kết nhóm giúp đỡ nhau, rồi cùng chạy trốn, từ đó mới hình thành tình “hữu nghị” dựa trên cùng “hoạn nạn”.
Đến khi bản thân đã dần quen với nếp sống mới. Tưởng như cả phần đời còn lại phải gắn liền với nơi đây. Thì đột nhiên, Hoàng Phi lại đột nhiên xuất hiện sau năm mươi năm mất tích. Ba người Nhị Nương tụ lại bàn bạc, đưa ra kết luận việc này không bình thường. Theo nhận xét của Trương Thi Thi, không thể có chuyện Hoàng Phi trở lại giang hồ, mà Tô Quân lại biệt vô âm tín như vậy. Với tính cách của Tô Quân, bà ta tin chắc ông ta sẽ cùng trở về hỗ trợ Hoàng Phi.
Thế là bọn họ bèn bày mưu, khiến người đến tranh chấp với Hoàng gia. Quả như trong dự đoán, Tô Quân không hề xuất hiện.
Nhị Nương không thể tả được niềm hân hoan của bà khi hay tin Tô Quân mất tích. Cho dù lí do của sự mất tích đó là gì và kéo dài bao nhiêu, đối với bà không quan trọng. Trước khi Tô Quân trở lại, bà muốn quay lại Đại Hạ, sống sung sướng được ngày nào hay ngày đó.
Thế nhưng, cơn oán hận phải tha hương mấy mươi năm, Nhị Nương cần một người để xả giận. Bà đánh không lại Tô Quân, mà tên kia bây giờ cũng không biết đang chết ở nơi nào. Cho nên, hận này chỉ có thể đổ lên đầu Hoàng Phi. Có trách chỉ trách ông ta có mắt không tròng, lại đi đoạn tụ với Tô Quân.
Dự định ban đầu của ba người Nhị Nương là trở lại diệt sạch Hoàng gia cùng Hoàng Phi. Thế nhưng, khi nghe được tin Hoàng Phi định đi tranh chức Minh chủ võ lâm. Ba người lại đổi kế hoạch. Sau khi đã tính toán rất kỹ lưỡng, bọn họ quyết định giết chết Hoàng Phi ngay tại đại hội võ lâm, đánh một trận đẫm máu ngay tại đây, để thông báo cho giang hồ biết sự trở lại của ba người. Đồng thời cho bọn chúng biết, giang hồ này bây giờ là của ai.
Thế cho nên, đối mặt với câu hỏi muốn tranh chức Minh chủ của Phương Bảo Địa. Trương Thi Thi mới cười trào phúng như vậy.
Hoàng Phi không biết ân oán tình thù của ba người Nhị Nương. Mà dù có biết, ông cũng khịt mũi coi thường. Đối với Hoàng Phi, bi kịch của Quỷ La Vương là do sai lầm của gia tộc ông ta. Thảm cảnh của Trương Thi Thi là do bà ta và Tô Quân gây nên cớ sự. Còn Nhị Nương, xin lỗi ông không có lời gì để nói về bà ta, làm nhiều điều ác như vậy, hậu quả là do bà ta tự chuốc lấy.
Thế cho nên, đến tận bây giờ, Hoàng Phi vẫn không hiểu ba người này vì sao phải một hai tìm mình đòi “nợ”. Mục đích ngày hôm nay ông ta đến đây là để tranh chức Minh chủ, để vực dậy Hoàng gia một lần nữa, không phải để họ kể lể về sai lầm của bản thân, hay để trả lời câu hỏi về nơi ở của Tô Quân. Đối với ông, ông và người kia giờ đã không còn quan hệ gì cả.
Vì vậy, sau một hồi tranh cãi mà Hoàng Phi tự nhận xét là không có kết quả. Ông lạnh lùng nói.
-Ta không có gì để nói cùng các ngươi nữa cả.
Rồi ông quay sang mỉm cười cùng Phương Bảo Địa.
-Ta đến đây để làm Minh chủ võ lâm.