Trương Thi Thi đẩy Quỷ La Vương ra, mỉm cười mở lời cùng Hoàng Phi.
-Nhiều năm không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ?
Kiềm chế cơn giận trong lòng, Hoàng Phi quay qua nhìn Trương Thi Thi. Trông thấy bà ta, trong lòng ông tràn lên một cảm xúc khó tả. Có ai ngờ được “mối tình đầu” một thời của toàn bộ võ lâm, nay lại đến nông nỗi này chứ.
Ông thở dài.
-Trương Thi Thi, tội gì phải vậy chứ.
Trương Thi Thi mỉm cười.
-“Người no chê kẻ đói hèn”, Hoàng Phi ơi là Hoàng Phi, ngươi thì hiểu gì mà nói.
Hoàng Phi không hiểu, tất nhiên ông không hiểu. Chỉ vì một chữ “nhan sắc” lại cố chấp đến mức độ này, đừng nói là ông, ai cũng không thể hiểu. Năm ấy Trương Thi Thi là đệ nhất mỹ nhân giang hồ, người người say mê. Thế nhưng, chỉ vì một cái danh “đệ nhất” ấy, mà bà có thể làm ra làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý như vậy, Hoàng Phi chỉ có thể lắc đầu tiếc rẻ.
Hoàng Phi không tán thành cách làm của Trương Thi Thi, bà cũng không cần sự đồng ý của ông với hành động của mình, tất cả những gì bà ta quan tâm lúc này là.
-Tô Quân ở đâu?
Hoàng Phi cắn chặt răng, trầm giọng.
-Ta không biết.
Nhìn nữ nhân bị trước mắt, Hoàng Phi không biết nên dùng thái độ gì đối đãi. Năm ấy, Trương Thi Thi cùng Tô Quân là cặp “kim đồng ngọc nữ”, người người ca ngợi. Người Tô gia cũng có ý tác hợp mối lương duyên này. Mặc dù Tô Quân chưa lên tiếng xác nhận, nhưng Hoàng Phi cũng hiểu rằng, nếu bi kịch năm xưa không xảy ra, hiển nhiên cả hai bây giờ đã thành một cặp.
Nhưng..không có “nếu”.
Trông thấy người trước mặt dửng dưng như vậy, lòng Trương Thi Thi cuồn cuộn sóng dữ. Năm đó, Tô Quân không từ mà biệt. Dù bà tốn bao nhiêu công sức tìm kiếm, vẫn biệt lai vô dạng. Ôm nỗi nhớ nhung, lo lắng suốt bao nhiêu năm. Mãi cho đến lúc vô tình cứu được Quân Tử Ngọc, từ miệng ông ta biết được sự thật năm ấy. Cảm xúc lúc đó của bà, ai có thể hiểu?
Giận dữ, điên cuồng, uất ức. Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu tình cảm mà bà đã trao ra, nhận lại là sự chua xót như vậy. Nếu tên kia đã đoạn tụ, tại sao không nói cho bà ngay từ ban đầu đi, Trương Thi Thi bà tự nhận bản thân không phải là dạng người vô lí.
Ấy vậy mà Tô Quân vẫn im hơi lặng tiếng, vẫn chấp nhận sự quan tâm của bà như một sự hiển nhiên. Chính thái độ không rõ ràng của ông ta, mới khiến cho bà ngày càng lún sâu vào cái vũng tình yêu không lối thoát này.
Đau khổ là vậy, dằn vặt là vậy. Thế mà đến cuối cùng, tình yêu của bản thân chỉ là một trò đùa, hỏi làm Trương Thi Thi không hận cho được. Bà hận Tô Quân, hận tất cả đàn ông trên cõi đời này. Bà hận bản thân mình, hận tất cả những người phụ nữ mềm lòng yếu dạ. Nỗi hận như nhấn chìm Trương Thi Thi, rồi không biết tự bao giờ, nó đã biến bà thành một người mà không bao giờ bà dám tưởng tượng.
Mỗi người phụ nữ đều có một giấc mộng, ở trong ấy, nàng là một viên ngọc quý được người người nâng niu. Trương Thi Thi đã từng có, nhưng rồi bà lại tự tay phá hủy nó đi. Nhìn lại quá khứ, bà sao lại không tiếc thanh xuân của mình, sao lại không luyến tiếc một Thánh nữ người người ca tụng, vạn kẻ say mê chứ.
Nhưng chờ đến khi nhìn lại, không biết từ bao giờ, mọi người đã gọi bà là ác nhân, người người hô giết.
Trương Thi Thi cười, thế cho nên, đau khổ của bà cần phải có người trả giá.
Cố nhịn đứng bên cạnh nãy giờ, Nhị Nương khịt mũi, nhìn Trương Thi Thi cùng Quỷ La Vương khinh bỉ.
Hai người này với Hoàng Phi còn có “oán” để mà thù mà hận. Chứ còn bà ta, thực ra cũng chẳng có gì mà kể.
Nếu nói giữa bà ta Hoàng Phi có gì để mà “khoe”, thì chỉ là vài lần gặp mặt, vài bận chuyện trò mà thôi. Với cái mối quan hệ có cũng được, không có cũng chẳng sao đó, rõ ràng cũng chẳng có gì để mà thù với hận.
Nhưng, thù với Hoàng Phi thì không, chứ thù với Tô Quân thì bà không thiếu.
Nói đến Tô Quân này, đổi lại hơn năm mươi năm trước, quả thật người người phải vỗ tay khen một tiếng “giỏi”.
Tuổi trẻ tài cao, đức cao vọng trọng, ôn hòa nho nhã, quả thật bao nhiêu lời khen hoa mỹ đều không tiếc để tả về ông ta. Gọi Trương Thi Thi là niềm mơ ước của tất cả nam hiệp giang hồ, thì Tô Quân chính là tình lang trong mộng của tất cả nữ tử nơi đây.
Trong khi mọi người đều nghĩ Tô Quân sẽ ngày càng tỏa sáng, thì “đùng” một cái, ông ta lại biến mất khỏi giang hồ. Tô gia không đưa ra bất kì một lời giải thích nào cho sự kiện này. Cái tên Tô Quân cứ vậy bị xóa bỏ.
Tưởng như người này đã bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian, ấy vậy mà, chợt một ngày hắn đột ngột lại xuất hiện. Tại cái thời điểm Nhị Nương sung sướng nhất, tại thời điểm bà hân hoan nhất, tên kia lại “ngoi đầu” lên, đánh cho bà một cú trời giáng.