[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 152: Quân Tử Ngọc




Hoàng Phi nhíu mày, khó hiểu.

-Đợi ta?

Không trách Hoàng Phi nghi ngờ. Đối với ba người này là hơn năm mươi năm, thế nhưng đối với ông, chuyện dường như mới xảy ra vài năm thôi vậy. Thời niên thiếu, Hoàng Phi quả thực có kết giao bằng hữu với bọn họ. Thế nhưng ông tự nhận, mối quan hệ ấy không có gì gọi là đủ sâu sắc để bọn người này phải “đợi” chờ ông năm mươi năm cả.

Đối mặt với câu hỏi của Hoàng Phi. Quỷ La Vương gằn giọng.

-Cuối cùng tên ác nhân ngươi cũng chịu lộ diện, hôm nay ta phải lấy đầu ngươi để tế vong hồn toàn Trương gia.

Hoàng Phi tức giận.

-Quân Tử Ngọc, ngươi đừng ngậm máu phun người, Hoàng Phi ta một đời chính trực, chưa từng nợ Trương gia ngươi điều gì.

Quỷ La Vương sững sờ, cũng đã lâu rồi ông mới nghe lại danh hào Quân Tử Ngọc. Danh xưng ấy vừa thân quen, lại vô cùng lạ lẵm, dường như đã cách nhau một đời. Bóng người trước mắt cũng vậy, mông mông lung lung, như hòa thành một thể với thiếu niên năm ấy hào hoa phong nhã, ngược ánh mặt trời mà chắp tay cười với ông.

Cố dằn sự chua xót đang âm ỉ trong lòng, Quỷ La Vương cười khinh bỉ.

-Quân Tử Ngọc năm xưa đã chết rồi. Ngươi đừng ở đây giả mèo khóc chuột. Ngươi không nợ Trương gia ta điều gì, ngươi có dám gọi Tô Quân ra đây đối chất không!

Hoàng Phi hoang mang, những điều Quân Tử Ngọc nói ông đều không hiểu. Theo như lời tên này nói, rõ ràng trong khoảng thời gian ông điên loạn, đã xảy ra điều gì đó. Và hiển nhiên, chuyện kia có liên quan đến tên Tô Quân.

Một cỗ tức giận không hiểu sao dâng lên trong lòng Hoàng Phi.

Năm ấy cũng vậy, bây giờ cũng vẫn vậy. Tại sao chứ? Tại sao những sai lầm của tên kia, mọi người lại cứ gán lên trên người ông. Rõ ràng ông cũng là người bị hại mà.

-Các người muốn tìm Tô Quân? Ta không biết hắn đang ở đâu. Năm đó ta bị trọng thương, tâm trí không minh mẫn. Những chuyện tên kia làm, không liên quan gì đến ta cả. Các người nên oan có đầu, nợ có chủ.

Quỷ La Vương cười, giọng nói vì bị đè ép mà khàn cả đi.

-Oan có đầu, nợ có chủ? Chẳng phải cái chủ nợ chính là ngươi sao.

Hai mắt Quỷ La Vương trợn trừng, đỏ ửng, chực tràn nước mắt.

-Trương gia ta cả đời hành thiện, giang hồ ai mà không khen một tiếng thiện nhân. Thế mà Hoàng gia ngươi lại đi ngậm máu phun người, vu oan tộc ta cấu kết cùng Ma giáo.

Rồi ông hừ một tiếng. Nói tiếp.

-Kẻ không hiểu mắng tộc ta vô sỉ, ai hiểu chuyện còn không rõ trong hồ lô Hoàng gia ngươi chứa thứ gì sao. Rõ ràng là e ngại Trương gia ta vượt mặt các ngươi, mới vu oan nhà ta hòng diệt trừ hậu họa.

Trái ngược với tưởng tượng của Quỷ La Vương, sau khi Hoàng Phi nghe xong, ông ta lại cười khinh bỉ.

-Hóa ra là bại hoại của giang hồ, dám cấu kết với Ma giáo, chết chưa hết tội.

Rồi Hoàng Phi nhìn Quỷ La Vương, giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

-Sai lầm của Trương gia, ngươi lại đi hất nước bẩn lên Hoàng gia ta. Quân Tử Ngọc, ngươi quá hồ đồ rồi.

Quỷ La Vương trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Hoàng Phi. Năm mươi năm, không biết bao nhiêu lần ông tưởng tượng cảnh mình gặp lại Hoàng Phi. Trong những ảo tượng đó, hồi đáp lại lời chất vấn của ông, Hoàng Phi có tự trách, có chửi rủa, có đau thương,..nhưng tuyệt đối không có biểu hiện như hiện tại: khinh bỉ.

Đúng, Hoàng Phi đang khinh bỉ, khinh bỉ nỗi đau của ông, khinh bỉ hơn sáu trăm mạng người Trương gia.

Sao lại có thể như vậy chứ?

Trong những năm tháng hào hùng ấy, ông cùng Hoàng Phi là bằng hữu tương giao, cũng cùng nhau uống rượu dưới trăng, cũng từng kể cho nhau nghe những hoài bão và ước muốn. Trong sáu trăm mạng người kia, cũng có kẻ từng cùng Hoàng Phi choàng vai bá cổ, cũng không thiếu người vui vẻ trò chuyện với ông ta.

Thế mà, đối mặt với sai lầm của gia tộc mình, Hoàng Phi hồi đáp bằng câu trả lời: chết chưa hết tội!

Hay! Hay cho một tên Hoàng Phi lòng dạ độc ác!

Quỷ La Vương tức đến bật cười. Giọng cười ông ngày càng to. Đến cuối cùng, ông ngửa đầu lên trời cười lớn. Vừa cười vừa khóc. Cười cho bản thân mình năm xưa có mắt không tròng, kết giao nhằm bằng hữu. Khóc cho bản thân mấy chục năm qua, vẫn chờ đợi một lời xin lỗi từ người kia.

Hoàng Phi nhìn Quỷ La Vương bộ dạng khùng khùng điên điên, cảm thấy đáng tiếc. Thật tiếc cho một vị Quân Tử ôn nhu như ngọc năm xưa, sai lầm của người nhà đã khiến ông ta trở thành một vết nhơ của giang hồ. Quả thật, trong suy nghĩ của Hoàng Phi, kết cuộc của Quỷ La Vương hoàn toàn là sai lầm của Trương gia. Còn gia tộc ông chắc chắn không sai. Tuyệt đối là người Trương gia đã cấu kết ma giáo, nên mới bị võ lâm tiêu diệt.

Chợt Hoàng Phi giật mình, trợn trừng mắt nhìn Quỷ La Vương. Mắt tóe lửa.

-Nói vậy. Chuyện năm xưa Hoàng gia bị ám hại đến suýt diệt tộc, là do ngươi?

Quỷ La Vương cúi đầu nhìn lại Hoàng Phi, cười khoái trá.

-Đúng vậy, là ta.

Rồi ông nhìn chằm chằm Hoàng Phi, khinh bỉ.

-Nếu năm đó không có Tô Quân can thiệp, đừng nói là “suýt”, ta hẳn đã có thể tiêu diệt sạch sẽ bọn người nhà ngươi. Từng đứa…từng đứa…

Giọng Quỷ La Vương rét lạnh, âm sắc như cứa ra từ cổ họng của mình. Khoái trá nhìn biểu tình của tên Hoàng Phi ngày một phẫn nộ.

Đúng! Phẫn nộ lên đi! Hãy phẫn nộ lên đi!

Hãy sống cái cảm giác của ông năm ấy, khi tận mắt chứng kiến tộc nhân của mình từng người, từng người ngã xuống. Đến cuối cùng, vì để bảo hộ một giọt máu duy nhất là ông đây, mà người cuối cùng của Trương gia cũng phải mất mạng. Mai danh ẩn tích, chờ ngày trả thù. Trong những ngày tháng ấy, có biết bao lần ông vì luyện công quá sức mà ngất đi, lại bị cơn ác mộng làm cho tỉnh dậy. Cũng trong những năm tháng ấy, biết bao lần ông suýt nữa bị trọng thương đến chết, phải nhờ nỗi nợ máu của toàn tộc nhân mà gắng gượng đứng lên.

Vậy mà, đến khi bản thân suýt chút nữa trả được hận nhà. Tên Tô Quân kia lại xuất hiện.

Năm đó, lời đồn đãi về Tô Quân và Hoàng Phi đủ hình đủ dạng, nhưng không ai biết sự thật là gì. Chỉ biết cả hai tên kia đồng thời biến mất, biệt lai vô dạng. Mãi cho đến khi Quỷ La Vương đi diệt Hoàng gia, từ miệng những người này mới biết mối quan hệ không dám công khai của hai tên kia.

Cảm xúc lúc đó là như thế nào nhỉ, hình như có một chút tức giận, lại có chút ghen tỵ. Nhưng chưa để Quỷ La Vương cảm nhận hết tâm trạng của mình. Tên Tô Quân mất tích nhiều năm vậy mà lại đột ngột xuất hiện, cứu thoát người Hoàng gia. Mặc dù những kẻ có địa vị trong Hoàng gia đã chết dưới kiếm của Quỷ La Vương, và những người Tô Quân cứu chỉ là những đệ tử nhỏ yếu. Thế nhưng, Quỷ La Vương vẫn không cho phép.

Ông không cho phép. Không cho phép Trương gia biến mất hoàn toàn mà Hoàng gia vẫn còn có thể tồn tại. Không cho phép hậu nhân cuối cùng của Trương gia là ông trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, mà Hoàng gia có thể dựng lại cái bảng của tộc mình.

Thế nhưng, thực tế nào đâu chịu xảy ra theo lời cho phép của ông. Năm ấy cũng vậy, bây giờ cũng vậy, võ công của ông không cách nào sánh được với Tô Quân. Dốc hết toàn lực để tấn công, đến cuối cùng lại ngã gục. Ông không cách nào quên ánh mắt lúc đó tên kia nhìn mình: đau xót, tiếc thương, hình như còn có xin lỗi.

Xin lỗi? Quỷ La Vương nực cười. Nếu tên đó cảm thấy có lỗi, lẽ ra nên bỏ mặc để ông làm gì thì làm. Thế mà còn ra bộ dáng chính nhân quân tử mà ngăn cản ông. Đến cuối cùng còn đạo đức giả mà thả ông đi. Quả là một tên “tiện” đến không đường về.

Đúng, trong mắt Quỷ La Vương. Tô Quân rất “tiện”.

Quỷ La Vương không quên. Năm ấy, hồi đáp lại ơn cứu mạng của Tô Quân, bọn người Hoàng gia chẳng những không cảm ơn, lại còn chửi rủa tên kia thậm tệ. Đối mặt với lời xúc phạm nặng nề đó, tên đó vậy mà lại lẳng lặng cam chịu, tuyệt không phản đối một chút nào.

Vì một tình yêu không hồi đáp mà lại đánh mất lòng tự trọng của mình. Quỷ La Vương ông khinh.