[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 151: Sống lại cái thời huy hoàng của năm mươi năm trước




Nội lực dồn ép lục phủ ngũ tạng khiến cơ thể bị tổn thương, mọi vài đệ tử có võ công thấp đã ngã bệch xuống, phun ra máu.

Tình cảnh trước mắt vô cùng thê thảm, thế nhưng Nhị Nương vẫn không có ý định dừng lại. Tiếng hét của bà vẫn tiếp tục vang từng hồi, như thể chỉ cần người tên “Hoàng Phi” không xuất hiện, bà sẵn sàng tiếp tục mãi.

Trông thấy một vài thuộc hạ cùng đệ tử của mình bị trọng thương, Phương Bảo Địa không nhịn được. Đó là những người hắn dốc hết sức mình dạy dỗ. Nếu bà ta cứ tiếp tục, bọn họ dù hôm nay có thể sống được, về sau tiền đồ cũng xem như là bị hủy. Bất chấp võ công của mình có thể đấu được với Nhị Nương hay không, Phương Bảo Địa phi thân từ trên đài cao xuống, một chưởng đánh ngay Nhị Nương.

Võ công của Nhị Nương đâu phải tầm thường, trông thấy chưởng phong của Phương Bảo Địa, bà khịch mũi một tiếng, giơ tay lên trả về một chưởng.

Hai chưởng phong đánh vào nhau, hai luồng nội lực va chạm khiến không gian xung quanh tưởng chừng bị bóp méo. Nội lực Phương Bảo Địa sao đấu lại một lão tiền bối vang danh trong giang hồ, cho nên không có gì lạ khi hắn bị một chưởng của Nhị Nương đánh trả bay ngược lên đài, hộc máu.

Ôm lấy ngực mình, Phương Bảo Địa vội đứng dậy, mắt lạnh đề phòng nhìn Nhị Nương, khóe miệng vẫn còn trào máu tươi, nhưng hắn không thèm để ý.

Nhị Nương cười gằn.

-Nghé con không biết sợ cọp. Chỉ là một tên tiểu tốt mà cũng dám chống lại ta.

Rồi bà quay sang nhìn xung quanh, khinh bỉ.

-Hoàng Phi, con tốt thí của ngươi đã thua rồi, còn không ra!

Khung cảnh yên lặng, rồi một lão nhân từ bên trong đám người lặng lẽ đi ra. Trông thấy ông ta, ba ngươi Tam Tử Nhân đứng bật dậy, ánh mắt đầy thù hận.

Hoàng Phi quả thật đang đợi mọi người động thủ, lìa xa giang hồ nhiều năm, ông không biết chính xác giang hồ năm nay đã khác xưa như thế nào. Thêm nữa, ba người Nhị Nương kia năm ấy võ công cùng ông bất phân thắng bại. Bây giờ bọn họ lại hợp sức, cho nên đối với ba người này, ông cẩn thận vẫn hơn.

Chuyện phải kể lại từ lúc Hoàng Phi rời đi Tuyết Sơn, có một khoảng thời gian ông lạc lõng không biết làm gì. Về sau, Hoàng Phi gom hết cam đảm để quay về Hoàng gia. Và khung cảnh ở đây khiến ông chấn động.

Không còn những ánh mắt thù hận, không còn những tiếng cười dè bĩu, người Hoàng gia nhìn ông bằng ánh mắt kính nể pha chút tò mò.

Ngẫm lại cũng đúng, đã năm mươi năm trôi qua rồi, kẻ biết chuyện đa phần đã mồ yên mả đẹp, kẻ còn sống thì năm ấy cũng chỉ là đứa trẻ, chuyện “đáng xấu hổ” của Hoàng Phi và Tô Quân năm đó, người Hoàng gia cũng không xem là việc gì đáng tự hào mà đi tuyên dương. Thế nên, trong sự xóa nhòa của thời gian, ngày gặp lại người Hoàng gia chỉ xem ông là một tộc nhân đi ẩn cư, giờ mới trở về.

Phải nói thêm, cái bị xóa bỏ không chỉ sự khinh bỉ của Hoàng gia dành cho Hoàng phi, mà bao gồm cả võ công của dòng họ này. Năm mươi năm sau, thời huy hoàng của Hoàng gia xuống dốc, không còn lại một đại gia tộc đứng đầu giang hồ nữa. Võ công tộc nhân tầm thường, đã mất đi uy danh một thời. Giờ đây, họ chỉ là một gia tộc nhỏ trong giang hồ: có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Thế cho nên, trông thấy Hoàng Phi trở lại, bọn họ làm sao lại không vui mừng cho được. Vị tổ gia này không nói nhiều về chuyện năm xưa, nhưng lệnh bài của tộc nhân ông vẫn giữ, thế cho nên không ai nghi ngờ về thân phận của ông. Mà dù Hoàng Phi không có gì để chứng minh, chỉ bằng võ công của ông hiện tại, hiển nhiên bọn người Hoàng gia cũng không có gì mà phản đối. Dù sao bọn họ tự nhận là mình không có gì để một người võ công cao cường như ông phải “lừa gạt”.

Ở lại Hoàng gia một tháng, Hoàng Phi đã quen với tình huống hiện tại của tộc nhân, cũng đã đi xem mộ phần của Tô Hân cùng con của mình.

Ngôi mộ bị lạc lõng giữa hàng hàng sa số những phần mộ khác, trở thành một dấu chấm nhỏ không đáng giá trong bức tranh lịch sử. Hoàng Phi đứng trước mộ một ngày trời, từ lúc bình minh cho đến tận hoàng hôn, rồi quay người bước đi khi bóng đêm phủ xuống.

Hóa ra thời gian là liều thuốc tốt nhất, thực tế lại không đau thương như Hoàng Phi tưởng tượng. Không có những lời trách móc, không có những câu chửi rủa, ông chợt nhận ra sự mất mát này lại dễ dàng đè ép đến thế. Thời gian còn lại, hãy để ông mang Hoàng gia sống lại, sống lại cái thời huy hoàng như năm mươi năm về trước.

Quay lại hiện tại, Hoàng Phi đứng tại khoảng trống dưới đài. Bình tĩnh đối mặt với cái nhìn hung ác của ba “cố nhân”.

Hoàng Phi cảm thán. Thời gian thật tàn nhẫn.

Năm mươi năm sao, Quân Tử Ngọc lại biến thành Quỷ La Vương. Hiệp nữ hào sảng năm xưa lại biến thành một Nhị Nương độc ác. Mơ ước của biết bao thiếu niên giang hồ - Thánh nữ Trương Thi Thi lại biến thành một ác bà người người né tránh. Ông không biết trong khoảng thời gian bị mất của đời mình, chuyện gì đã xảy ra với họ. Nhưng quả thật trông thấy cố nhân xưa lại biến thành như vậy. Lòng Hoàng Phi không khỏi bồi hồi.

Tâm trạng của Hoàng Phi như thế nào, ba người Tam Tử Nhân không quan tâm. Bọn họ chỉ đơn giản dùng ánh mắt căm thù đến tận xương tủy nhìn ông, như thế muốn khoét da lóc thịt ông vậy.

Vẻ mặt Trương Thi Thi tối tăm, giọng nói không còn dịu dàng như lúc ban đầu nữa, bà ta rít qua kẻ răng.

-Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Ta đã đợi ngươi năm mươi năm rồi!