Trông thấy thái độ dửng dưng của Phương Bão Địa, Liễu Đại Thiên biết đứa con rể này với ông đã vô duyên rồi.
“Được thôi, ngươi đã muốn chết thì để ta thành toàn cho ngươi!” – Liễu Đại Thiên tức giận.
Đám đông bên dưới háo hức trông hai người trên đài cao. Từ lâu đã có tin đồn tình cảm giữa Liễu hiệp nữ và Phương Bảo Địa. Bây giờ xem ra, tính xác thực của tin đồn này cần kiểm tra lại, dù sao có ca tế nào lại dám tranh chấp “chức vụ” với nhạc phụ tương lai đâu chứ.
Tâm trạng háo hức chờ đợi một màn đánh nhau tưng bừng nhả khói, sau đó sẽ có những pha tranh cãi phô bày “ân oán tình thù”. Thế cho nên, lúc Liễu Đại Thiên lạnh lùng xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, đám đông trợn mắt ngơ ngác.
Liễu Đại Thiên chậm rãi bước đến chiếc ghế dựng ở cạnh đài đấu, thong thả ngồi xuống. Ông mỉm cười nhìn Phương Bảo Địa.
-Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thiết nghĩ những lão già như ta cũng nên nhường bước cho thiếu niên anh tài. Nếu Phương đà chủ đã có lòng, thì mời ngươi!
Rồi, ông nói với đám đông bên dưới.
-Bất kể là ai, chỉ cần là kẻ chiến thắng cuối cùng của trận tranh hùng, Liễu mỗ hai tay nhường chức Minh chủ.
Liễu Đại Thiên thở dài, vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt đến phát run của Liễu Ngọc Như. Vì là con gái cưng của Liễu Đại Thiên, Ngọc Như được ưu ái ngồi kế sát bên trái ông. Lúc này, sắc mặt cô đầy phẫn nộ, gương mặt vì giận dữ mà đỏ ửng cả lên. Trông thấy cái nhìn an ủi của cha mình. Liễu Ngọc Như cắn chặt răng, vài giọt nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.
Liễu Đại Thiên âm trầm nhìn Phương Bảo Địa, khịt mũi coi thường. Đối với ông, tên này xem như là người đã chết. Nếu hôm nay phải ba kia kia đột ngột xuất hiện, thì chính tay ông sẽ kết liễu hắn. Nhưng vừa hay, nếu hắn đã ứng chiến, thì nhiệm vụ đó cứ giao cho những người kia.
Trong thâm tâm của Liễu Đại Thiên, Phương Bảo Địa định sẵn là sẽ chết. Bởi, dù ba kẻ kia độc ác tàn nhẫn, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng võ công của họ vô cùng cao cường. Với thực lực giang hồ năm xưa, dù dốc toàn lực còn không giết được bọn người này được. Thì với năng lực cá nhân của Phương Bảo Địa, lấy cái gì tự tin sẽ chiến thắng.
Liễu Đại Thiên nhếch mép. Tốt, cái ô danh đánh mất chức Minh chủ võ lâm vào tay ác tặc. Cứ để Phương Bảo Địa gánh vậy.
Không riêng gì Liễu Đại Thiên nghĩ như thế, thực tế là mấy lão già phía dưới cũng cùng chung ý nghĩ. Thế nhưng, bọn người trẻ tuổi thì lại không biết.
Khi thấy Phương Bảo Địa lao lên trên đài, đám đông cũng có chút giật mình, những việc xảy ra tiếp theo, lại khiến bọn họ thở dài nhẹ nhõm. Hành động ngày hôm nay của Phương Bảo Địa, cũng phần nào ngầm xác nhận mối quan hệ của hắn và Liễu Ngọc Như cũng chẳng phải tốt như tin đồn. Nói như vậy, cơ hội để họ được sánh duyên cùng Liễu hiệp nữ vẫn còn đó.
Trông thấy Phương Bảo Địa trên đài, tâm của vài đệ tử danh môn có phần rục rịch. Nếu trên đó là Liễu minh chủ, chắc rằng bọn họ không dám tranh. Nhưng đó là là Phương Bảo Địa. Dù tên này võ công cao cường, nhưng chưa phải là không có cơ hội. Liễu Minh chủ cũng bảo là “nhường bước cho thiếu niên anh tài”, chẳng phải bọn họ cũng là thiếu niên anh tài đó sao. Không thử sức sao biết được rằng khả năng của mình đến đâu, nếu thật sự là cơ may, khả năng ngồi lên ghế Minh chủ không phải là không có.
Từ kiêng dè, đến dần dần can đảm. Nhất là lúc thấy mấy vị tiền bối xung quanh không có động tĩnh gì, tâm bọn họ cũng ngày càng được cổ vũ.
Trình Nhâm cũng vậy. Y thân là đệ tử chân truyền của chưởng môn phái Kiếm Phong, từ nhỏ đã được ca ngợi là thiếu niên anh tài. Từ trước đến nay hành tẩu trên giang hồ, Trình Nhâm chưa từng gặp qua đối thủ. Mặc dù phần nào cũng bởi vì hắn là người ổn trọng, chưa từng tranh cãi với những vị tiền bối lão thành. Thế nhưng, không thể phủ nhận Trình Thâm là một nhân tài của võ lâm. Chính bản thân trưởng môn Kiếm Phong cũng thừa nhận, chỉ cần cho Trình Thâm thời gian, sợ là tương lai, chính bản thân ông cũng không phải là đối thủ của hắn.
Được ca ngợi từ bé, Trình Nhâm cũng phần nào có sự tự tin với bản thân mình. Cho nên, với cơ hội trước mặt mình, sao hắn không động tâm được.
Liếc mắt nhìn đám đông xung quanh, thấy không có tên nào dám ứng tuyển, Trình Nhâm cắn môi, bước lên một bước.
Nhưng chưa để hắn đặt chân xuống, chưởng môn Kiếm Phong ngồi kế bên đã giữ chặt tay hắn, liếc mắt cảnh cáo. Trông thấy cái nhìn lạnh lẽo của chưởng môn, Trình Nhâm khó hiểu. Thế nhưng, từ nhỏ đến lớn hắn được chưởng môn tay cầm tay dạy dỗ, nên với ông, Trình Nhâm có một sự tin tưởng tuyệt đối. Vì vậy, mặc dù còn thắc mắc, nhưng hắn vẫn lui lại, lặng lẽ theo dõi tình hình.
Khung cảnh tương tự cũng diễn ra ở một vài bang phái khác, đến cuối cùng hình thành một khung cảnh kì lạ, dù cơ hội làm minh chủ võ lâm kề sát, kẻ tranh giành lại là một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi, thế nhưng không có ai bước lên ứng tuyển.
Những kẻ không hiểu nội tình thì tò mò, nhưng với trình độ của bọn họ vốn dĩ đấu không lại Phương Bảo Địa, nên chỉ có thể quan sát.
Bất kể mọi người hành động ra sao, đều không ảnh hưởng với Phương Bảo Địa. Từ lúc ban đầu, hắn chỉ nhìn vào ba người kia, bởi Phương Bảo Địa biết, đối thủ của hắn là ba ngươi này.
Dưới cái nhìn chăm chú của Phương Bảo Địa, Trương Thi Thi nhẹ cười, dịu dàng hỏi.
-Ngươi biết ta.
Vốn dĩ đây là câu hỏi, nhưng theo giọng điệu, bà đã khẳng định là hắn biết mình.
Phương Bảo Địa gật đầu.
-Tại hạ chưa có cơ hội gặp mặt các vị tiền bối, nhưng cũng may mắn được nghe về “sự tích” của ba người. Danh hào “Tam Tử Nhân” quả thật như sấm rền bên tai.
Lời Phương Bảo Địa vừa dứt, toàn trường lạnh toát.
Nếu nói ba vị tiền bối ẩn cư là ai bọn họ không biết, nhưng quả thật danh hào “Tam Tử Nhân” thì đúng là sấm rền bên tai, còn là sấm sét đùng đùng nữa.
Như thể có ai đó nhấn một công tắc, toàn bộ không gian im lặng, mọi ánh mặt dòm ngó đột ngột biến mắt. Bọn tiểu đệ tử cúi gầm mặt, chỉ mong có thể thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Còn ba người Tam Tử Nhân thì thích thú nhìn kẻ đứng đơn độc trên đài đấu.
Trương Thi Thi nhếch mép, ngón tay thong thả cuốn nhẹ lọn tóc trước ngực, vui vẻ.
-Muốn đánh thì đánh, muốn làm gì thì làm đi. Nhìn ta làm gì?
Phương Bảo Địa trầm giọng.
-Các vị không tham gia?
Trương Thi Thi bật cười.
-Bọn ta mà thèm đi tranh cái chức gì Minh chủ à. Mục đích của bọn ta là giết sạch bọn người các ngươi. Thì cần gì làm “chủ” chứ.
Lời nói Trương Thi Thi nhẹ nhàng, nhưng nội dung tuôn ra thì gây chấn động toàn bộ những người có mặt. Những người có võ công cao cường thì theo bản năng đề khí, sẵn sàng chiến đấu. Mấy đệ tử bình thường thì tái xanh mặt, run rẩy đứng phía sau. Tất nhiên cũng có không ít người nhát gan, đã lặng lẽ trốn ra ngoài.
Khung cảnh vốn lặng ngắt như tờ. Bất chợt, người phụ nữ béo tròn bên cạnh Trương Thi Thi đập mạnh tay xuống, khiến chiếc bàn bên dưới vỡ thành từng mảnh nhỏ.
-Kèn kèn cựa cựa, nhức cả đầu. Lão nương đến đây không phải để nghe bọn ngươi nói chuyện. Có tin ta ăn sạch hết bọn người ở đây không!
Quỷ La Vương mở mắt, nhíu mày nhìn Nhị Nương.
-Lúc nào cũng vậy, ngươi hấp tấp cái gì?
Nhị Nương cáu giận.
-Trốn chui trốn nhũi ba mươi năm, ngươi có biết bao lâu rồi ta chưa được ăn thịt người chưa. Thèm chết lão nương.
Nói rồi Nhị Nương liếm môi nhìn đám đệ tử trẻ xung quanh.
-Da thịt non mềm như vậy, hẳn là rất ngon!
Những người bị ả nhìn đến, tay chân run lập cập, có kẻ nhát cấy còn bị dọa đến tè cả ra quần, nhưng chẳng ai có tâm trí đâu mà cười hắn.
Quỷ La Vương nhìn thái độ hèn nhát của đám đông, lắc đầu. Nếu đây là hơn ba mươi năm trước, ba người bọn ông sao mà dám ngông nghênh như vầy.
Nhưng…như vậy không phải là càng hợp ý ông sao!
Nghĩ đến đó, Quỷ La Vương nở nụ cười. Vốn dĩ khuôn mặt ông ta trông rất phúc hậu, nhưng nụ cười kia đã khiến nó trở thành khuôn mặt âm u, chết chóc. Đây mới chính là khuôn mặt thật sự của kẻ được gọi là Quỷ La Vương – khuôn mặt của một con Quỷ.
Sát khí tuôn ra ào ạt, Phương Bảo Địa nắm chặt tay, cắn răng hỏi.
-Nếu đã không muốn tranh Minh chủ võ lâm. Vậy dám hỏi các tiền bối hôm nay đến đây là?
Trương Thi Thi cười, dịu dàng nói.
-À, nghe nói Hoàng Phi hôm nay đến, bọn ta cũng có thể nói là người quen cũ, nên ghé hỏi thăm thôi.
-Hoàng Phi?
Không riêng gì Phương Bảo Địa, mọi người có mặt đều nhăn mày suy nghĩ, ai là Hoàng Phi?
Nếu theo lời Trương Thi Thi, đây là người quen cũ của bà ta, hẳn cũng là kẻ độc ác có tiếng lâu năm. Thế nhưng dù bọn họ có vắt hết óc, cũng không nhớ được kẻ này là kẻ nào. Chẳng lẽ có biệt danh khác?
Phương Bảo Địa hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
-Dám hỏi, ai là Hoàng Phi?
Nhị Nương đứng bật dậy.
-Lão nương mệt rồi. Không có hơi sức mà chơi với bọn bây. Hoàng Phi, ngươi mau ra đây!!!!!!!!!!!!