Hạt giống suy nghĩ được gieo, rồi không ngừng sinh sôi nảy nở trong tâm trí Liễu Ngọc Như.
Bất chấp sự ngăn cản, cô dần tiếp cận Phương Bảo Địa.
Ban đầu rất khó, dù cô có cố gắng như thế nào, thứ mà cô nhận được chỉ là cái nhìn sắc lạnh của hắn. Nhưng Liễu Ngọc Như không nản chí, nếu Phương Bảo Địa là kẻ dễ dàng quên đi tình cũ mà chấp nhận cô như vậy, thì hắn đã không phải là đấng lang quân mà cô nhận định rồi.
Một năm rồi lại một năm, dưới sự kiên trì của cô, hắn cũng đã dần xiêu lòng.
Liễu Ngọc Như biết, Phương Bảo Địa đây là đang thương hại cô. Cái nhìn của hắn với cô không phải là cái nhìn trai gái, mà là cái nhìn tiếc thương. Hắn thương hại cô mù quáng vì tình yêu. Rồi từ cô, hắn thấy sự đáng thương của chính bản thân mình. Bởi lẽ, hắn cũng đang giẫy giụa trong vũng bùn đau đớn của thứ tình cảm này.
Cô biết, nhưng như thế thì sao chứ.
Liễu Ngọc Như không quan tâm hắn có yêu cô không, chỉ cần trong lòng hắn có một chút áy náy, chỉ cần hắn cho phép cô tiếp cận hắn là cô đã mãn nguyện rồi. Chỉ cần đạt được mục đích, quá trình có nghĩa lý gì.
Đối nội, cô quấn lấy hắn, thể hiện bộ dáng đau khổ để hắn áy náy mà không thể từ chối cô. Đối ngoại, cô cho lan truyền tin đồn mình và hắn đã là một đôi, cũng tuyên bố với gia đình hắn là “chồng tương lai” của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng biết tự bao giờ cái danh “nghĩa tế của Liễu minh chủ” đã gắn liều với Phương Bảo Địa. Thậm chí, không biết từ bao giờ Liễu Ngọc Như cũng đã mặc định hắn sẽ lấy cô. Mắt thấy thời gian “thu lưới” đã dần đến, vốn Liễu Ngọc Như cho rằng chờ đại hội này kết thúc, cô sẽ nhờ cha tổ chúc hôn lễ cho mình.
Thế nhưng…trước mặt là chuyện gì xảy ra?
Phương Bảo Địa nhìn Liễu Đại Thiên đang giận dữ trước mặt, lại liếc nhìn Liễu Ngọc Như đang trừng mắt đằng sau. Hắn thở dài.
Nói chung, là hắn có lỗi với cô ta.
Những chuyện xung quay mình, hắn sao lại không biết. Tin đồn mà Liễu Ngọc Như cho tung ra, hắn cũng rõ. Nhưng mà, hắn lựa chọn lờ đi. Liễu Ngọc Như cho rằng là hắn áy náy, thật ra trên tất cả là hắn đang lợi dụng cô.
Cái danh “con rể của Liễu minh chủ” quả thật quá dễ dùng. Có cái danh này, việc đi lại trong giang hồ hay triều đình với hắn thuận lợi hẳn đi. Cho nên, vì ích lợi bản thân, Phương Bảo Địa đành giả vờ, im lặng để mọi người tiếp tục hiểu nhầm.
Cho dù tin đồn không phải hắn tung ra, cho dù hắn chưa một lần thừa nhận mối quan hệ của cả hai. Thế nhưng, việc ngoại giới hiểu lầm mối quay hệ này, hắn không rũ bỏ trách nhiệm được. Nhưng dù có mang tiếng bội bạc, Phương Bảo Địa cũng không thể chấp nhận được tình cảm của Liễu Ngọc Như.
Tình yêu mà Phương Bảo Địa dành cho Trần Thanh, không cách này xóa bỏ được. Cho dù một năm, hai năm hay mười năm, Phương Bảo Địa tin rằng nỗi đau này vĩnh viễn không bao giờ hết. Không biết bao nhiêu đêm hắn mơ về đêm chia ly ấy, cũng không biết bao nhiêu lần hắn giơ đao muốn một nhát kết liễu mình, với niềm hi vọng chết đi rồi sẽ gặp lại cậu. Nhưng mà thù này chưa trả, hắn chỉ có thể tiếp tục sống.
Một thứ tình yêu mà cả mạng sống của bản thân cũng không thể so sánh, thì chút áy náy với Liễu Ngọc Như sao có thể ảnh hưởng được.
Trông thấy thái độ của Phương Bảo Địa, Liễu Đại Thiên sầm mặt, hiển nhiên ông đã ý thức được vấn đề, trông thái độ của tên này, rõ ràng đâu có chút xíu nào gọi là yêu thương con gái của ông đâu.
Liễu Đại Thiên tức đến bật cười.
Khá khen cho Phương Bảo Địa, hắn quả thật phải ăn gan trời mới dám lợi dụng con gái ông. Nếu không phải con gái mở lời, ông sao lại tin tưởng tên này hết mực, thậm chí không tiếc mở lời với mấy lão bằng hữu rằng đây là “con rể” của mình.
Nếu không có sự che chở của Liễu minh chủ, cái phân đà nhỏ bé ấy của hắn có tồn tại thoải mái như vậy không? Tên kia có thể tự do đi lại trong giang hồ được như vậy không? Nghĩ đến “công sức” của bản thân mấy năm nay, lại nghĩ đến đứa con gái của mình, lửa giận trong lòng Liễu Đại Thiên phừng phực cháy.
Thật ra Liễu Đại Thiên đã tự đánh giá bản thân quá cao, đồng thời cũng đã đánh giá con gái ông ta quá cao, cho rằng Liễu Ngọc Như đã nắm chắc Phương Bảo Địa trong lòng bàn tay, thế nhưng thực tế là, hai người vốn dĩ chẳng có cái gì đủ để ông có thể lầm Phương Bảo Địa là con rể mình cả.
Vốn dĩ là Liễu Ngọc Như nhào tới, Phương Bảo Địa chẳng qua lúc gần lúc xa lợi dụng, thế mà qua miệng Liễu Ngọc Như, bọn họ như thể thiên trường địa cửu, vĩnh không chia lìa vậy.
Còn về sự giúp đỡ của Liễu Địa Thiên, hiển nhiên là sự hỗ trợ của ông với Phương Bảo Địa là có giá trị, nhưng không phải thiếu nó là không được. Cái danh “Phương thần rèn” của hắn không phải để cho vui, cũng như số lượng bạn bè mà hắn kết giao trên giang hồ cũng không phải nhỏ. Nếu không có ông, những gì ngày hôm nay Phương Bảo Địa có – hắn vẫn sẽ đạt được. Chỉ là phải tốn nhiều thời gian hơn thôi. Nhưng hắn đã không con đủ kiên nhẫn để chờ nữa rồi. Mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ Trần Thanh càng day dứt trong đầu Phương Bảo Địa. Hắn muốn trả thù cho cậu càng nhanh càng tốt.