“Gửi Hoàng Phi ca ca
Lúc huynh có thể đọc được những dòng thư này, sợ là muội đã không còn trên cõi đời này nữa.
Phi ca thương mến. Muội cảm ơn tình cảm mà huynh đã dành cho muội, hai năm qua là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời muội. Hân nhi cả đời này tuyệt đối không quên.
Chuyện của huynh và Đại ca, muội đã biết từ lâu. Và muội cũng hiểu chính muội là người đã xen vào đoạn tình cảm này, khiến mối quan hệ giữa ba người không còn như lúc bé nữa.
Cứ tiếp tục như hiện tại, chỉ khiến cả ba chúng ta thêm khổ sở mà thôi. Trong đoạn tình cảm này, nếu cần phải có một người hi sinh, thì hãy muội làm việc đó.
Dưới suối vàng, muội cầu chúc hai huynh mãi mãi hạnh phúc.
Mong Phi ca tha thứ cho sự ích kỷ của muội, đứa con trong bụng muội muốn mang theo, để bầu bạn những lúc vắng huynh. Tội chia rẽ phụ mẫu hai người, cho phép muội nhận. Chỉ mong huynh đừng tạo thành gánh nặng cho bản thân.
Ngô Hân tuyệt bút.”
Những dòng chữ trước mặt nhòe đi trong nước mắt, Hoàng Phi đổ gục xuống đất, gào khóc thảm thiết. Ký ức ngày hôm ấy như thủy triều đổ dồn về, nhấn ông ngập trong từng cơn song dữ, lòng ngực vì thiếu dưỡng khí mà phập phồng kịch liệt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tung.
Cách ông ta một khoảng, Tô Quân cũng quỳ xuống, cúi đầu trước mặt Hoàng Phi, giọng hổn hức.
-A Phi, đệ đừng như vậy, là lỗi của ta, ta chịu tội cùng đệ!
Hoàng Phi ngẩng đầu, hét về phía Tô Quân.
-Ngươi vừa lòng rồi phải không? Ngươi hại chết tiểu muội của mình, hại chết con trai của ta. Là ngươi phá nát tổ ấm của ta!!!
Gương mặt Tô Quân đẫm nước mắt.
-Là ta, tất cả là lỗi của ta, là ta rượu say loạn tính, không kiểm soát được hành động của bản thân, khiến Hân nhi hiểu lầm ta và đệ. Chỉ là ta không ngờ muội ấy lại bi quan như vậy, không nói không rằng lại lựa chọn cái chết.
Hoàng Phi hét lên.
-Ngươi bảo muội ấy phải hỏi làm sao. Trông thấy đại ca cùng phu quân mình làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, ngươi nói muội ấy phải làm sao?
Tô Quân sụp người xuống, không để ai nhìn thấy mặt, chỉ có giọng ông vẫn đều đều vang lên.
-Đúng vậy, tất cả là lỗi của ta, đệ muốn chém muốn giết như thế nào ta cũng đều chấp nhận.
Hoàng Phi chậm rãi đứng lên, cười khinh bỉ với Tô Quân.
-Giết ngươi? Ta không muốn bẩn tay mình. Ta muốn ngươi sống không bằng chết, mãi mãi mang niềm ân hận này mà trãi qua đến cuối đời. Không phải ngươi yêu ta sao, ta nói cho ngươi biết, ta mãi mãi sẽ không tha thứ cho ngươi!
Đáp lại những lời mắng nhiếc của Hoàng Phi, Tô Quân chỉ cuối đầu im lặng, chấp nhận tất cả những lời nguyền rủa của người trước mắt. Đối diện ông ta, Hoàng Phi dùng tất cả những ngôn từ nặng nề nhất mà mình biết, không ngừng đay nghiến ông, chỉ mong những lời nói của mình có thể biến thành lưỡi dao, xẻo từng thớ thịt của ông ta ra.
Nói rồi lại nói, đợi đến lúc Hoàng Phi mệt mỏi, người trước mắt như một pho tượng lắng nghe, không ừ cũng chả hử. Chợt, Hoàng Phi cảm thấy chán nản, cảm giác căm ghét cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Ông thở dài, mệt mỏi.
-Mộ của Hân nhi ở đâu?
Vẫn cúi sát đầu, Tô Quân nhẹ trả lời ông ta.
-Trong mộ phần Hoàng gia.
Hoàng Phi quay lưng, thân ảnh ngược nắng hắt xuống phía sau, dừng một chút rồi ông ta phi thân bay lên.
Phía sau lưng Hoàng Phi, Tô Quân chậm rãi ngẩng đầu lên, miệng ông ta tràn đầy máu tươi, nhìn mà Trần Thanh hốt hoảng. Cậu có cảm giác máu của người này toàn bộ đã tuôn ra ngoài.
Tô Quân đứng lên, song lưng thẳng tấp như chưa hề chịu bất cứ tổn thương gì, ông chậm rãi quay đầu qua nhìn Trần Thanh, cười dịu dàng, nụ cười như thể mọi đau khổ đã được giải thoát.
-Cảm ơn ngươi.
Đáp lại nụ cười của ông ta, Trần Thanh cũng cố nở nụ cười trả lại. Nhưng thật ra trong lòng cậu, đang chửi xối xả lão già trước mắt.
Ngoại hình của Tô Quân bây giờ, Trần Thanh tin rằng bất cứ một người hiện đại nào cũng đã được nhìn qua, đó là hình tượng thường thấy trong phim kinh dị.
Tóc tai Tô Quân rối bời, miệng trào máu tươi, lúc ông ta nhe răng cười, hàm răng bị máu nhuộm đỏ “trưng” hết cả ra ngoài, kết hợp với gương mặt xanh trắng vì mất máu quá nhiều, quả thật là vô cùng thích hợp để mang đi hù con nít.
Ngặt nỗi, ông già này lại không biết bản thân mình hiện tại có bao nhiêu đáng sợ, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào cậu, còn nở nụ cười mà ông ta cho rằng thiện chí nhất, khiến lông tơ Trần Thanh dựng đứng cả lên, ánh mắt cậu đảo ngang đảo dọc, không dám nhìn thẳng người trước mặt.
-Đi theo ta!
Tô Quân để lại một lời rồi chậm rãi đi sâu vào trong Tuyết Sơn, Trần Thanh thấy vậy cũng vội vã đuổi theo, lòng nôn nóng.
Theo tình huống hiện tại, trước mặt cậu có hai khả năng sắp phát sinh.
Thứ nhất, Tô Quân thực hiện lợi hứa truyền nội lực cho cậu.
Thứ hai, tên này định giết người diệt khẩu, sẵn tiện ném cậu vào đống tuyết “vùi thây” luôn.