[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 136: Bí kiếp võ công




Tô Quân dẫn Trần Thanh đi mãi, đến lúc dừng lại thì cả hai đang đứng trước một hang động. Trần Thanh tò mò nhìn vào trong, nhưng tiếc là phần lớn cửa hang đã bị tuyết che phủ, nên cậu chỉ có thể thấp thoáng trông thấy một góc nhỏ. Nhưng có thể nhận ra, bên trong khá ngăn nắp, tin rằng Tô Quân cũng thường xuyên đến đây.

“Soạt”

Tô Quân phẩy nhẹ tay một cái, số tuyết bên ngoài bị hất tung lên, dễ dàng cho Trần Thanh nhìn rõ bên trong.

Bố cục trong hang khá đơn giản, sát vách đặt vài kệ gỗ, trên đó chất đầy các quyển sách. Chính giữa là một bộ bàn ghế. Trong cùng là một chiếc giường nhỏ.

Trần Thanh tin rằng, giá trị những thứ này tuyệt đối không tầm thường như những gì cậu thấy. Theo con mắt nhìn người của cậu, ông lão Tô Quân này độ giàu và “sang” tuyệt đối đứng đầu trong số những người mà cậu từng gặp. Cho nên, những thứ ông ta cất giấu sẽ không chỉ đáng giá vài đồng thôi. Thế nhưng, hiện tại không phải là lúc để cậu “thẩm định” chất lượng những món đồ này, nên Trần Thanh chỉ liếc sơ qua rồi không quan tâm nữa.

Tô Quân chậm rãi bước vào trong, Trần Thanh cũng nối gót theo vào, lòng thầm may mắn. Theo suy nghĩ của cậu, nếu Tô Quân muốn “giết người diệt khẩu” thì sẽ không chọn nơi như thế này để ra tay đâu. Còn nếu ông ta đã dẫn cậu đến đây rồi, chỉ có một khả năng duy nhất: Người này chuẩn bị truyền nội lực cho cậu.

Nghĩ đến bản thân chút nữa thôi sẽ vươn lên hàng cao thủ giang hồ, lòng Trần Thanh hồi hộp, trời dù lạnh nhưng tay cậu đã thấm đẫm mồ hôi.

Quả đúng như suy đoán của Trần Thanh, chờ cậu ngồi ngay ngắn đối diện mình, Tô Quân mỉm cười nói.

-Ta sẽ truyền nội lực cho ngươi.

Trần Thanh cố gắng kiểm soát biểu hiện của mình, để tránh bản thân lộ rõ “vui quá”, cậu trầm giọng đáp lại.

-Vâng!

Tô Quân tiếp lời.

-Nhưng mà, ta phải nói trước cho ngươi một việc. Chuyện ngươi sở hữu nội lực thâm hậu không đại biểu cho việc ngươi sẽ có võ công cao tương ứng. Ngươi không có chút căn cơ nào về võ học. Dù cơ thể ngươi có chứa nội lực cao cường, nhưng nếu không biết cách dùng thì cũng là vô dụng.

Trần Thanh nhăn mày:

-Ý của tiền bối là…?

Tô Quân lấy từ trong ngực ra một quyển sách mỏng, đưa cho Trần Thanh.

-Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, ta không phải là kiểu ngoài phẩy tay cho xong việc. Đây là ta căn cứ theo tình trạng của ngươi, soạn ra sách hướng dẫn ngươi luyện võ. Chỉ cần chăm chỉ, tin rằng chỉ vài năm sau ngươi sẽ vận dụng linh hoạt được nó.

Nhận quyển sách từ tay Tô Quân, Trần Thanh tò mò mở ra xem thử. Quyển sách khá mỏng, chữ viết bên trong dù rất gọn gàng, tinh tế, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra rằng chủ nhân của nó đã viết rất vội, nên nét chữ cũng có phần tùy ý.

Lật vài trang, lòng Trần Thanh nóng lên. Rõ ràng đây là quyển sách dành riêng cho cậu. Trong sách, Tô Quân đã ghi chú rất rõ cách vận hành nội lực như thế nào, cách xử lý chúng ra sao. Thậm chí, ông còn vẽ thêm hình ảnh minh họa các huyệt đạo, giúp cậu dễ dàng hơn trong việc luyện võ.

Mang tâm trạng cảm kích, Trần Thanh ngẩng đầu lên nhìn Tô Quân, và rồi cậu chợt nhận ra người này đã khác xưa nhiều lắm.

Lần đầu tiên gặp Tô Quân, người này tạo cho Trần Thanh cảm giác khắc nghiệt, khó khăn và ích kỷ. Tất cả mọi thứ mà ông làm đều vì mục đích chăm sóc và bảo vệ Hoàng Phi. Thậm chí, Trần Thanh còn nghĩ, nếu không phải cảm thấy sự xuất hiện của cậu giúp tâm lý của Hoàng Phi ổn định hơn, tin rằng người này sẽ giết cậu ngay lập tức.

Đúng, là giết cậu chứ không phải là đuổi đi. Ánh mắt của Tô Quân đầy tà ác, ông ta tuyệt đối sẽ không để một kẻ nào có cơ hội tiết lộ nơi ở của hai người. Nên chuyện giết cậu xem chừng dễ dàng hơn việc bắt cậu hứa sẽ không làm lộ thông tin.

Chính vì cảm thấy địch ý của Tô Quân, mà cậu mới có ác cảm với người này nhiều đến vậy.

Thế nhưng hôm nay, Tô Quân trước mặt cậu đã là một người mới.

Khóe miệng ông thấp thoáng nụ cười, bề ngoài dù chật vật, nhưng Trần Thanh cảm thấy, ngươi trước mặt này còn tiêu sái và phong tao hơn lão nhân quần áo gọn gàng ngày trước.

Trông thấy Tô Quân hiện tại, Trần Thanh tin rằng vào năm mươi năm trước, người này chắc hẳn phải là một đại hiệp danh chấn tứ phương. Vậy, lí do gì khiến người ông ta lại trở thành như hiện tại, chuyện giữa Tô Quân và Hoàng Phi là như thế nào, Trần Thanh đột nhiên vô cùng thắc mắc.

Mặc dù đã cố dặn lòng đừng xen vào chuyện người khác, cứ lặng lẽ mà ôm nội lực cường đại kia rồi đi hành tẩu giang hồ đi. Nhưng cuối cùng, Trần Thanh vẫn phải khuất phục trước cơn tò mò của mình. Cậu dè dặt hỏi Tô Quân.

-Quân thúc, ta có thể hỏi thúc một chuyện không?

Tô Quân nhìn dáng vẻ rõ ràng là nhiều chuyện muốn chết, vẫn cố tỏ vẻ bản thân chỉ là tiện miệng hỏi ra thôi của Trần Thanh. Ông phì cười.

-Được thôi, ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, xem như ngươi tiễn ta lúc cuối đời vậy. Ngươi muốn hỏi gì?