Lòng Trần Thanh rớt “bộp” một tiếng, thầm kêu khổ. Không phải chứ đại ca, đừng nói với cậu ông lão này lại chơi trò mất trí nhớ nữa chứ.
Không lẽ ông ta “phục hồi dữ liệu cũ” xong, thì ký ức năm mươi năm qua lại biến mất à. Vậy công sức mấy tháng nay cậu “thức khuya, dậy sớm”, đun nước, nấu ăn cũng tan thành cát bụi à?
Trần Thanh có xúc động muốn nắm vai ông ta mà lắc: đại ca, chơi vầy không vui đâu.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Quân đang chậm rãi đi đến chỗ này, tâm lí Trần Thanh chợt cân bằng. Nếu nói kẻ nào “chịu thiệt” nhất trong vụ mất trí nhớ này của Hoàng Phi, hẳn phải là cái vị này đây. Cậu chỉ lo cơm nước cho người ta ba tháng trời thôi, xem như quên thì quên đi vậy. Nhưng cái vị đằng kia, cực cực khổ khổ hơn năm mươi năm, một tiếng cảm ơn chưa thấy đâu, vậy mà mới gặp lại đã bị chưởng cho một phát, hộc cả máu.
Mặc dù biết sung sướng trên đau khổ của người khác là rất có tội, nhưng Trần Thanh chợt cảm thấy thoải mái cực kì, ba tháng bị ông ta “giày vò” cũng không còn làm cậu khó chịu nữa.
Sự im lặng của Trần Thanh kích thích Hoàng Phi, ông ta nóng nảy.
-Ta hỏi ngươi là ai?!
Vừa nói, ông vừa tung ra một chưởng về phía cậu.
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh trực tiếp đối diện với một chưởng lực “trong truyền thuyết”. Cảm giác như thể máu toàn than chợt đông lại, lông tơ trên người dựng đứng cả lên. Nội lực cực mạnh đập về phía mình, Trần Thanh cảm thấy không khí xung quanh dường như cũng bị đun sôi lên vậy.
Nhưng ngay lập tức, một nguồn nội lực mạnh mẽ hơn đánh vào chưởng lực đó, thành công khiến nó lệch khỏi vị trí ban đầu, đập vào khoảng không bên cạnh cậu.
“Ầm”
Kiến trúc phía sau đổ nát, căn nhà ấm cúm mà Trần Thanh tá túc vài tháng qua bị đánh vỡ, chỉ để lại nhưng mảnh gỗ nằm ngổn ngang.
Trần Thanh hít vào một hơi thật mạnh, bình ổn cảm xúc rối loạn trong lòng mình, rồi nhìn về phía Tô Quân.
Sau khi thành công ngăn cản chưởng lực của Hoàng Phi, Tô Quân vội đuổi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nói với ông ta.
-Đừng tổn thương nó.
Hoàng Phi trừng mắt nhìn ông ta, rồi nhìn Trần Thanh, bộ dáng điên cuồng.
-Hắn là ai? Đây là đâu? Hân nhi đang ở đâu?
Tô Quân vội đáp.
-A Phi, đừng nổi nóng. Đệ vừa bình phục, không nên xúc động!
Hoàng Phi hét lên.
-Mặc kệ ta. Hân nhi đang ở đâu?
Tô Quân cắn răng, rút từ trong ngực áo một phong thư đã úa màu thời gian, bộ dáng hoài niệm.
-Cái này là muội ấy gửi cho đệ.
Hoàng Phi lại đánh ra một chưởng, ngăn Tô Quân đến gần mình, ông cắn răng.
-Ta không muốn đọc thư. Ta muốn gặp Hân nhi. Hân nhi ở đâu?
Nắm tay Tô Quân nắm rồi lại buông. Cuối cùng, ông cắn răng nói.
-Muội ấy chết rồi!
Câu nói như một chiếc chìa khóa cởi bỏ gông xiềng điên cuồng của Hoàng Phi. Chỉ thấy ông ta ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, rồi ông quay phắt lại nhìn Tô Quân, hai mắt long lên sòng sọc, những sợi chỉ đỏ che kín mắt.
-Là ngươi. Là ngươi hại chết muội ấy!
Tô Quân cắn răng gặt đầu.
-Là ta. Là ta hại chết muội ấy.
Rồi ông nói với Hoàng Phi, bộ dáng khẩn cầu.
-A Phi, đệ bình tĩnh một chút. Cẩn thận lại tẩu hỏa nhập ma.
Hoàng Phi nhăn mày.
-Lại? Ta “lại” tẩu hỏa nhập ma?
Tô Quân gật đầu.
-Đệ không thấy có gì lạ sao? Đây là Tuyết Sơn.
Rồi ông cười, bộ dáng thê lương.
-Đệ không thấy ta có gì lạ sao? Đây có phải là bộ dáng trong trí nhớ của đệ không?
Tô Quân nói rồi Hoàng Phi mới chợt giật mình, người trước mắt quả nhiên khác hoàn toàn với hình bóng trong ký ức của ông.
Thật ra năm mươi năm đã trãi qua, dù cho Tô Quân có “trẻ trung” như thế nào, thì ông ta cũng sẽ từ một thanh niên biến thành một ông lão. Cũng thật không biết lúc nãy làm cách nào mà một Hoàng Phi với trí nhớ của năm mươi năm trước có thể nhận ra ông ta nữa.
Nếu Tô Quân có thể hỏi, và Hoàng Phi chịu trả lời, thì ông sẽ biết người này sở dĩ nhận ra ông là do “thói quen”. Thói quen cạnh nhau hơn hai mươi năm, thói quen được đối phương nhìn như vậy, ánh mắt mà Tô Quân nhìn ông, dù cho có qua bao năm vẫn không thay đổi. Nên Hoàng Phi không hề chú ý để vẻ già nua bên ngoài, chỉ nhận ra được một Tô Quân quen thuộc bên trong.
Nhưng câu hỏi trên hiển nhiên Tô Quân sẽ không hỏi, mà dù ông ta có hỏi, Hoàng Phi cũng sẽ không trả lời. Lúc này, ngập tràn trong đầu Hoàng Phi là hàng vạn câu hỏi.
Cuối cùng, ông chỉ có thể thốt ra một từ.
-Tại sao?
Tô Quân thở dài, nắm chặt phong thư trong tay rồi đưa về phía Hoàng Phi, nhẹ giọng.
-Hân nhi gửi cho đệ.
Nhìn phong thư trong tay Tô Quân, tâm trí trong Hoàng Phi đấu tranh dữ dội.
Một mặt, ông muốn biết Hân nhi gửi gì cho mình, một mặt, ông không muốn chấp nhận sự thật là mình đã mãi mãi mất đi Hân nhi. Ông biết, lúc phong thư đó mở ra, cũng là lúc ông phải đối diện với điều mà mình luôn trốn tránh.
Sau một lúc lâu đấu tranh tâm lí, cuối cùng Hoàng Phi cũng run rẩy nhận lấy phong thư úa vàng kia. Nhẹ mở bao thư ra, khi trông thấy nét bút quen thuộc, nước mắt ông tự động trào ra, uất nghẹn.