[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 133: Chữa bệnh!




Quá trình “chữa bệnh” cho Hoàng Phi thật ra vô cùng đơn giản, với một kẻ mà chỉ số thông minh gần “0” như ông ấy, việc Trần Thanh cần làm chỉ là hái quả “thần dược” trong không gian rồi đưa cho ông ta.

Hoàng Phi kẹp quả trái cây nhỏ xíu giữa ngón tay cái và ngón trỏ, tròn mắt nhìn Trần Thanh.

-Con trai ngu, đây là?

Cố gắng làm lơ chữ “ngu” ở cuối tên mình, Trần Thanh cười dịu dàng cùng ông, giọng điệu như mấy ông chú “biến thái” đang dụ dỗ con nít.

-Cha à, ngon lắm, cha ăn đi!

Vừa nghe thứ này có thể ăn được, Hoàng Phi không nói hai lời bỏ ngay thứ trong tay vào miệng.

Ừm, Hoàng Phi chớp mắt, quả thật ngon, ngọt, tài nấu nướng của con trai ông là vô địch, không ngờ khả năng hái trái cây cũng ngon không kém. Không hổ danh là con trai ngoan của ông à.

Cảm thấy thỏa mãn với đồ ăn mà Trần Thanh đưa cho mình, Hoàng Phi nhe răng với cậu. Chợt, nụ cười ông cứng lại, đôi mắt vốn vô thần dần dần lấy lại tiêu cự. Nhìn thấy trạng thái của Hoàng Phi, Trần Thanh chậm rãi thoái lui, ánh mắt đề phòng nhìn ông ta, chỉ sợ lão nhân này đột ngột có hành động gì lạ.

Bên cạnh cậu, Tô Quân lại hồi hộp bước đến trước mặt Hoàng Phi, dè dặt hỏi.

-A Phi?

Nhìn gương mặt đột ngột xuất hiện trước mắt, trong đầu Hoàng Phi lần lượt xuất hiện từng mảng ký ức, những cảm xúc cũ bấy lâu bị phủ bụi đột ngột “sống” lại, khiến mày ông ta nhăn nhúm.

Thấy Hoàng Phi đột ngột quỳ sụp xuống, ôm đầu khổ sở, Tô Quân hốt hoảng ôm chầm lấy ông ta.

-A Phi? A Phi?

Rồi ông quang lại trừng Trần Thanh.

-Ngươi cho ông ta ăn cái gì? Ông ta bị làm sao đây?!

Trần Thanh trơ mặt nhìn ông ta, không thèm trả lời. Bây giờ cậu đã hiểu câu “qua cầu rút ván” là được dựng lên như thế nào rồi. Lúc nhờ vả cậu thì ngọt ngào Thanh nhi này, Trần Thanh nọ. Đến lúc thấy lão già kia nhăn mày chút xíu thì bộ dạng như thể muốn ăn thịt cậu rồi.

Hỏi cậu lão ấy bị làm sao à? Cậu sao mà biết!

Sinh vật đầu tiên thử thuốc của cậu là một con thỏ, cậu chưa kịp học tiếng thú để mà giao lưu cùng nó thì nó đã bị cậu hầm lên rồi. Lấy đâu ra cái gọi là “kinh nghiệm của người đi trước” để mà giáo huấn lại cho hậu nhân đây?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Trần Thanh tin rằng, chỉ cần mình vừa mở miệng nói câu “Không biết”, thì thể nào người trước mắt cũng “tiễn” cậu bay theo chú thỏ xinh xinh kia thôi. Cho nên, Trần Thanh chỉ có thể làm ra vẻ “cao nhân” mà kín đáo nói.

-Chậm rãi đã nào, ông ấy bị vậy đã gần năm mươi năm. Cần có thời gian để chữa trị. Thúc cứ chờ đã!

Được Trần Thanh “động viên”, Tô Quân cũng bình tĩnh lại mà quay qua hỏi han Hoàng Phi đang khổ sở rên rỉ. Sau lưng ông ta, Trần Thanh cũng khổ sở cầu khấn, chỉ mong trái cây mà cậu cho Hoàng Phi ăn có tác dụng. Chứ nếu không, lão Tô Quân này tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu.

Vừa quan sát tình hình, Trần Thanh vừa thoái lui cách hai người kia một khoảng, đảm bảo nếu có gì không ổn cậu sẽ lập tức vào trong không gian.

Đang lúc Trần Thanh đề phòng, chợt hành động của hai người trước mắt vượt khỏi dự đoán của cậu.

Chỉ thấy Hoàng Phi đang ôm đầu dưới đất đột ngột ngẩng phất đầu lên, sau khi trông thấy Tô Quân, ông ta lập tức vung tay tung ra một chưởng.

Ở khoảng cách quá gần, Tô Quân không kịp tránh né mà nhận ngay một chưởng vào ngực, lập tức cơ thể ông ta bị đánh bay ra, đập thẳng vào bức tường phía sau, bức tường bị chấn vỡ mang theo Tô Quân bay thêm một đoạn nữa rồi mới rớt xuống mặt đất.

Tô Quân ôm ngực bò dậy, khóe miệng tràn máu tươi. Thế nhưng ánh mắt lại sáng rực.

Trông thấy tình huống không ổn, Trần Thanh chậm rãi lui ra phía sau, ý đồ làm giảm sự tồn tại của bản thân.

Đáng tiếc Trần Thanh không biết, hai kẻ trước mặt cậu đều là cao thủ có tiếng trong giang hồ, mặc dù cả hai đã thoái ẩn nhiều năm, thế nhưng trên bảng xếp hạng giang hồ cái tên Tô Quân và Hoàng Phi vẫn “cố thủ” vị trí thứ mười lăm và mười sáu. Đó cũng là do số liệu kia đã cũ, hơn nữa hai người này nhiều năm biệt tích giang hồ, không rõ sống chết, nên Hà Tâm Sinh chỉ có thể căn cứ vào thông tin truyền miệng mà xếp hạng như vậy. Nếu để hắn ta tận mắt chứng kiến võ công của hai người, tin rằng mười thứ hạng đầu của “Giang hồ bảng” phải thay đổi lại.

Với võ công cao như vậy, hành động của Trần Thanh sao có thể tránh khỏi Hoàng Phi. Chỉ thấy ông ta trừng mắt nhìn sang cậu, quanh thân tràn đầy sát khí.

-Ngươi là ai?

Tất nhiên Trần Thanh sẽ không thiết sống chết mà trả lời là “con trai của ngài”. Hoàng Phi bây giờ đã không còn là lão cha nói gì nghe nấy của cậu rồi.

Dằn xuống ít cảm xúc mất mát trong lòng, Trần Thanh nhỏ nhẹ.

-Hồi tiền bối, tiểu bối là Trần Thanh, trong thời gian ngài bị bệnh, tiểu bối đã chăm sóc cho người.

Hoàng Phi nhăn mày nhìn cậu.

-Bệnh?