[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 132: Thành giao!




Trần Thanh tròn mắt, cái “lờ” gì thế, từ bao giờ cậu đã được “nâng cấp” cao như vậy rồi.

Không để Trần Thanh thắc mắc, Tô Quân tiếp lời.

-Lấy vật từ hư vô, thay da đổi thịt, người không có nội lực lại chịu nỗi cái lạnh ở Tuyết Sơn, là thứ gì bảo mệnh cho ngươi?

Trông thấy Trần Thanh giật mình tái mặt, Tô Quân lắc đầu.

-Ta không có hứng thú tìm tòi bí mật của ngươi. Chỉ cần ngươi có thể cứu Hoàng Phi, ta sẽ mang bí mật đó xuống mồ.

Trần Thanh nhăn mày.

-Là sao?

Tô Quân cười buồn bã.

-Mất đi nội lực, thọ mệnh của ta sợ rằng cũng đã tận rồi. Đến lúc đó có thể quay về với cát bụi.

Trần Thanh hạ mi, nhăn mày suy nghĩ. Cách để chữa bệnh cho Hoàng Phi sao? Cậu có.

Khoảng một tháng trước, ba cây trồng mà từ ban đầu đã có trong không gian đột ngột trổ hoa rồi ra quả, nhưng kỳ lạ là mỗi cây chỉ cho ra một quả, các quả chỉ to bằng đầu ngón tay, đỏ mọng, tươi ngon.

Trần Thanh vì an toàn, đã hái một quả ra thử nghiệm.

Số là hôm ấy Hoàng Phi muốn ăn thịt thỏ, Tô Quân tất nhiên không nói hai lời tìm về cả một lồng thỏ đưa cho cậu. Trần Thanh chọn một con thỏ đang nằm thoi thóp cho ăn thử quả trong không gian, không ngờ chưa đầy năm giây, con thỏ đó chợt sống lại, bộ dáng “dũng mãnh”, tràn đầy sức sống, thậm chí trông còn khỏe mạnh hơn những con thỏ khác.

Trần Thanh chưa kịp mừng, thì cậu giật mình nhận ra động tĩnh trong không gian. Cái cây mà Trần Thanh vừa hái đột ngột khô héo với tốc độ chóng mặt. Đến lúc cậu dùng suy nghĩ nhìn vào trong, nó đã lụi tàn thành tro bụi, chỗ mà chưa đầy năm phút trước còn là một cây to xanh mướt bây giờ trơ trụi, cứ như thể chưa từng xuất hiện một sự sống nào.

Và đó cũng là lúc Trần Thanh đau khổ nhận ra: cậu vừa phí phạm một trong ba liều “cải tử hoàn sinh” của mình, lại còn phí phạm cho một con thỏ mà không lâu sau cậu sẽ “tiễn” nó về miền cực lạc.

Nhưng dù đau khổ ra sao, Trần Thanh cuối cùng cũng biết được công dụng của loại quả này. Ba cây mất một, hiện tại cậu đang nắm trong tay hai viên thuốc “cải tử hoàn sinh”, và công dụng của loại quả này hẳn còn hơn cả cậu dự đoán. Trần Thanh tin rằng nó hoàn toàn có khả năng chữa bệnh cho Hoàng Phi, nhưng vấn đề là: nó đáng bao nhiêu?

Thực tế đã dạy cho Trần Thanh một điều rằng: méo tin được đứa nào cả, đặc biệt là bọn người giang hồ này.

Ai biết lời hứa của Tô Quân đáng giá bao nhiêu, ai đảm bảo cậu giúp Hoàng Phi xong, người này không lập lọng cắn ngược lại cậu.

Còn Hoàng Phi thì thế nào? Hiện tại tâm trí ông ta không ổn định, nên đối với Trần Thanh rất tốt. Chờ đến lúc tỉnh lại, tính cách nguyên bản của ông ta ra sao? Năng lực Trần Thanh không đấu lại mấy người này, nên cậu không dám đặt cược.

Thế nhưng, “trả công” mà Tô Quân đưa ra thật sự thu hút Trần Thanh, tin rằng khi cậu có được nội lực của ông ta, chưa biết có thể xưng bá giang hồ được không, nhưng nếu nói tự bảo vệ mình thì cậu tự tin có thể làm được.

Còn chuyện mạng sống của Tô Quân sẽ vì đó mà ảnh hưởng thì xin lỗi cậu không quan tâm. Ông ta muốn một điều gì, thì phải chuẩn bị tinh thần đánh đổi. Hơn nữa chuyện truyền nội lực là do ông ta đề ra, Trần Thanh chưa từng ép buộc gì. Nên hậu quả này cậu không chịu trách nhiệm.

Miếng mồi đong đưa trước mặt, chỉ cần với tay là có thể bắt lấy, thế mà bản thân lại không có lá gan mà chạm vào.

Trần Thanh tức giận. Làm gì phải dò trước dò sau như đàn bà vậy. Như cậu đã nói, để có được quả ngọt phải chấp nhận rủi ro. Cậu muốn có năng lực bảo vệ bản thân, thì liều một phen có gì là quá đáng. Xem như cậu một lần tin tưởng vào cái gọi là “cao nhân thoái ẩn giang hồ” đi. Hơn nữa cậu cũng không phải “yếu” như bề ngoài, ít nhất không gian tùy thân còn bên cậu. Cho nên, canh bạc này, cậu đặt.

Chờ đến lúc Trần Thanh ngẩng đầu lên nhìn mình, Tô Quân biết rằng mình đã thành công.

Bí mật của Trần Thanh ông không có hứng thú, chỉ là ngẫu nhiên phát hiện. Sau đó quan sát tỉ mỉ, Tô Quân chợt nhận ra người mà mình tìm kiếm bao lâu đã xuất hiện rồi. Tô Quân không biết những suy nghĩ bên trong của Trần Thanh, ông chỉ nghĩ là người này không muốn bại lộ thân phận nên mới suy nghĩ kỹ như vậy. Nhưng cho dù có đọc được suy nghĩ của cậu, ông cũng sẽ cười lắc đầu bảo cậu nghĩ nhiều.

Từ năm mươi năm trước, Tô Quân đã biết ngày mà Hoàng Phi tỉnh lại, ông sẽ dùng cái chết để tạ tội cùng người này. Nên chuyện lừa gạt Trần Thanh là không cần thiết, nhiều năm nội lực này ông mang xuống mồ cũng không có ích gì, thôi thì tặng cho cậu làm quà cảm ơn vậy.

Và thế là trong tình huống kỳ diệu như vậy, một cuộc trao đổi ảnh hưởng đến nhân sinh của Hoàng Phi đã diễn ra.