[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 131: Nếu trên đời thật sự có thần tiên, thì đó phải là ngươi.




-Trần Thanh!

“Phập”

Đáp lại tiếng gọi của Tô Quân, Trần Thanh trả lời bằng một cú chặt trời giáng. Con dao trong tay run run vì lực tay của cậu. Trần Thanh cắn răng tiếp tục làm việc.

-Trần Thanh!

Tô Quân bước đến trước mặt Trần Thanh, lần này thì giọng đã lên “tông” rõ ràng. Trần Thanh liền giả vờ như chợt phát hiện ông ta, đứng lên cười.

-Quân thúc. Tìm ta có việc gì vậy?

Tô Quân nhìn nụ cười “giả tạo hết sức” trên mặt Trần Thanh, cười nói.

-Chúng ta hợp tác chút đi.

Trần Thanh mặt ngơ ngác.

-Hợp tác cái gì ạ?

Tô Quân bèn chỉ cái bàn đá gần đó, nói cùng cậu.

-Đến đó nói tiếp đi.

Đợi cả hai đã ngồi ngay ngắn, Tô Quân liền mở lời.

-Ta muốn ngươi giúp ta một việc.

Trần Thanh cười híp mắt. Ánh mắt tìm tòi.

Tính đến tận hôm nay, cậu có hơn ba tháng ở lại Tuyết Sơn rồi. Bình thường, cậu và Tô Quân không có trò chuyện gì nhiều. Ngoài những lúc ông ta “gọi món” và đưa đồ cho cậu ra, cả hai đều tận lực ít tiếp xúc cùng nhau. Đột nhiên hôm nay lão già này lại làm bộ nghiêm túc rồi nói mấy lời hợp tác khó hiểu như vậy. Đừng trách Trần Thanh đa nghi, nhưng cậu thật sự có chút đề phòng người trước mặt này.

-Quân thúc quá lời rồi. Nếu ngài có gì cần sai bảo, cứ nói một tiếng, ta sao dám từ chối. Chỉ là việc mà Quân thúc không làm được, sợ là ta cũng lực bất tòng tâm.

Nói rồi cậu lắc đầu, chép miệng ra vẻ tiếc rẻ. Trông thấy dáng vẻ rõ ràng không muốn giúp lại cứ như thể đang “thấy có lỗi” lắm của cậu. Tô Quân phì cười.

-Thanh nhi, quân tử không nói chuyện lòng vòng. Ta nói thẳng với ngươi.

Trần Thanh liền liếc mắt nhìn ông ta, bộ dáng như thể đang “rất muốn lắng nghe”. Mặc dù nói cậu rất sợ ông lão này, nhưng ngoài chuyện nấu nướng là liên quan đến “sở thích” của Hoàng Phi ra, còn lại mọi lời nói của cậu Hoàng Phi đều đồng ý. Nên Tô Quân này đừng mong có thể áp bức cậu cái gì, chỉ cần cậu la một tiếng, “bảo kê” của cậu lập tức xuất hiện.

Sau ba tháng cẩn thận quan sát, Trần Thanh đã rút ra “kinh nghiệm xương máu”: Có Hoàng Phi, lo gì Tô Quân gây khó dễ. Bắt nạt cậu à? Đóng cửa thả Hoàng Phi.

Thế là lá gan Trần Thanh ngày một lớn, đến bây giờ đã có thể “đường đường chính chính” mà “tranh chấp” cùng Tô Quân.

Tô Quân không để ý thái độ của Trần Thanh, ông bình tĩnh nói tiếp.

-Ngươi giúp ta chữa khỏi bệnh của Hoàng Phi, ta dạy võ công cho ngươi.

Từ ngày đầu tiên gặp Trần Thanh, Tô Quân đã “nắm” được mục đích của cậu khi tiếp cận Hoàng Phi. Thiếu niên này có niềm “khao khát cháy bỏng” với giấc mộng “vô địch võ lâm”, nhưng tiếc thay trời phụ kẻ có lòng, với điều kiện cơ thể của Trần Thanh, dù tập ngày tập đêm cả đời thì cậu cũng đừng mơ thành tài được. Hơn nữa, Trần Thanh gặp khó khăn trong việc nhớ các huyệt đạo, dù dạy cậu cẩn thận như thế nào, vừa xoay qua xoay lại là cậu đã quên mất. Thế mới có chuyện tên “cúng cơm” mà Hoàng Phi gọi cậu là “con trai ngu”.

Nhưng Trần Thanh người này, niềm khao khát học võ chưa bao giờ tắt. Nên Tô Quân biết, thứ có thể đả động được cậu chỉ có thể là “võ công”.

Điều Tô Quân biết, Trần Thanh càng biết rõ. Hơn nữa, cậu thậm chí còn tường tận độ “ngu” và lười của mình hơn bất kỳ ai khác. Đừng nói huyệt đạo, bảo cậu đứng tấn một canh giờ cậu đã không thể chịu nỗi rồi. Học võ cần chịu khổ, mà cái khổ nào không thuộc phạm trù của Trần Thanh. Kêu cậu vác bao gạo cả ngày cậu làm được, chứ nói cậu đứng tấn nửa ngày, xin lỗi cậu không đủ kiên nhẫn rồi.

Thế nên cái lời nói hứa dạy võ của Tô Quân, Trần Thanh méo tin. Đừng tưởng cậu dễ lừa nhé.

Trần Thanh tự thấy “vị thế” mình hiện tại đã khác xưa, nên không thèm giả vờ gì mà cười toe toét trả lời cùng Tô Quân.

-Thanh nhi ngu dốt, sợ là Quân thúc dạy như thế nào cũng không ra hình ra dáng được.

Tô Quân gật đầu:

-Đúng vậy, ngươi quá ngu!

Nụ cười trên mặt Trần Thanh vụt tắt, người âm u hẳn đi. Dù cậu luôn miệng nói mình ngu, nhưng đó là do “khiêm tốn” nên mới nói bên ngoài như vậy. Chứ tận bên trong, Trần Thanh vẫn cảm thấy trí não mình ở mức “trung bình”.

Vậy mà hai lão già này, một người lại một người không ngừng vũ nhục trí thông minh của cậu. Tên Hoàng Phi kia đầu óc có vấn đề thì không tính đi, còn ông già Tô Quân này cũng có thể chửi thẳng mặt cậu sao? Nhân sinh cậu đã thê thảm như thế rồi sao?

Thế nhưng, lời nói kế tiếp của Tô Quân đã “vực dậy” nhân sinh vừa định vụt tắt của Trần Thanh.

-Dạy ngươi võ công ta không làm được. Nhưng nếu truyền nội lực cả đời của ta cho ngươi, dù ngươi có ngu ra sao cũng trở thành cao thủ được.

Trần Thanh thẳng lưng, mặt nghiêm túc.

-Quân thúc nói vậy là ý gì?

Tô Quân mỉm cười nhìn cậu.

-Chỉ cần ngươi có thể chữa bệnh cho Hoàng Phi, ta sẽ truyền tất cả nội lực của ta cho ngươi.

Bàn tay đang đặt trên bàn của Trần Thanh bắt đầu gõ nhẹ, cậu mím môi.

-“Chữa bệnh” là chữa bệnh gì?

Tô Quân cười.

-Năm ấy Hoàng Phi bị tẩu hỏa nhập ma, nên mới ảnh hưởng đến đầu óc, thêm nữa nội thương nhiều năm không chữa, sợ là đã nặng lắm rồi. Các bệnh đó, ngươi chữa hết.

Trần Thanh phì cười.

-Quân thúc đang xem ta là thần y mà nói à? Đừng nói ta một chút kiến thức y dược đều không có, cho dù là thần y, sợ là cũng phải bó tay. Nếu không Quân thúc cũng không phải đến bây giờ mới nói cùng ta.

Trần Thanh tin rằng với năng lực của Tô Quân, chắc chắn ông ta có đủ khả năng tìm cái gì mà “thần y” trong giang hồ để xem bệnh cho Hoàng Phi. Mặc dù Tô Quân không phô trương, nhưng cậu dễ dàng nhận thấy những thứ mà ông ta sắm sửa cho căn nhà trong Tuyết Sơn không hề rẻ, vải vóc may y phục của ba người đang mặc sợ là chỉ có cống phẩm cho triều đình mới so kịp.

Trần Thanh không biết lai lịch của Tô Quân, nhưng trong một lần Hoàng Phi bị “lên cơn”. Ông ta có thể khống chế một Hoàng Phi “điên cuồng” dễ dàng. Võ công của Hoàng Phi theo Trần Thanh là hoàn toàn vượt xa Phương Bảo Địa, vậy rốt cuộc võ công của Tô Quân là cao đến đâu. Nếu…nếu có thể nhận được nguồn nội lực dồi dào kia, không phải nói cậu cũng hoàn toàn có khả năng đánh bại Phương Bảo Địa sao?

Đến lúc đó, giang hồ hay triều đình cậu còn “ngán” à?

Nói thì nói vậy, nhưng “kèo” này cũng không dễ mà “hưởng”. Nên Trần Thanh chỉ nhẹ nói với Tô Quân.

-Năng lực Thanh nhi có hạn. Sợ là phụ lòng Quân thúc rồi.

Tô Quân lắc đầu.

-Thần y không chữa được cho hắn. Nhưng ngươi thì chữa được.

Trần Thanh bật cười.

-Ta không phải thần tiên.

Tô Quân nhếch mép.

-Ngươi có phải thần tiên hay không thì ta không biết. Nhưng ta biết nếu trên đời thật sự có thần tiên, thì đó phải là ngươi.