[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 121: Bị cướp mất người




Trong bụng Trần Thanh đang bận mắng chửi tên Trương Đình, nên ngoài mặt cậu không trả lời gì hắn ta, mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Thái độ của Trần Thanh khiến Phương Bảo Địa thấp thỏm, dẫu biết cậu sẽ không vì lời nói của tên kia mà động lòng, nhưng tình cảm vốn dĩ không gì đảm bảo, làm sao tránh được rủi ro. Phương Bảo Địa lo lắng nếu chẳng may trong lời nói của tên kia có cái gì thu hút được Trần Thanh, thì cậu sẽ suy nghĩ lại.

Cho nên, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn lập tức gầm lên cắt đứt cuộc trò chuyện này.

-Im ngay, ái nhân của Phương mỗ không phiền các hạ chạy đến tiến cử. Có biết đạo nghĩa giang hồ là gì không? Thê tử của người khác ngươi cũng dám cướp, còn muốn hành tẩu trong giang hồ không hả?

Trương Đình phì cười.

-Chưa nói Phương đại hiệp đây cùng Thanh Thanh chưa từng bái đường. Thậm chí nếu đã thành thân, tại hạ cũng không thấy có gì phải gọi là xấu hổ. Lưỡng tình tương duyệt, nếu Phương đại hiệp cảm thấy không đủ sức giữ được người trong lòng, thì nên buông tay, đừng thị uy gì với ta tại đây.

Lưỡi kiếm trong tay Phương Bảo Địa bị nội lực chấn đến rung bần bật, hắn nghiến răng.

-Thanh Thanh là thê tử của ta, đây là chuyện Nam Hồng Sơn bảo vệ, không phiền các hạ bận lòng. Các hạ tự tiện xông vào nhà ta, còn buông lời không phải, hôm nay nếu để ngươi toàn mạng bước ra, thì danh tiếng của Phương Bảo Địa trong giang hồ xem như vứt đi. Ngươi muốn “lưỡng tình tương duyệt”? Xuống dưới mà tìm “tình” của ngươi đi.

Vừa dứt lời, Phương Bảo Địa đã lao vào tấn công Trương Đình, lưỡi kiếm mang đầy nội lực bức hắn ta liên tục hối lui. Nhưng sức hút của người trong phòng quá lớn, nên Trương Đình vẫn cố cầm cự, hi vọng có một phút nào đó Phương Bảo Địa sơ hở, sẽ là cơ hội cho hắn ta. Nhân lúc hai tên này đang vật lộn cùng nhau, Trần Thanh vội thay nhanh trang phục, từ nãy đến giờ cậu chỉ khoác một cái áo bên ngoài. Đã rất khó chịu rồi.

Đúng lúc này, một hắc y nhân bịt mặt từ đâu bay đến, chen vào giữa hai người rồi cuốn lấy Phương Bảo Địa. Trương Đình tận dụng tình thế, vòng qua sau ôm lấy Trần Thanh rồi chạy ra ngoài, A Minh vội đuổi theo nhưng không kịp, người này đã biến mất trong bóng đêm.

Mắng một tiếng vào khoảng không trước mặt, hắn vội quay về phòng trưởng lão để hỗ trợ ngài. Võ công của hắc y nhân kia cao cường, có thể đánh ngang hàng với cả trưởng lão, hắn cần quay lại hỗ trợ ngài ấy.

Nhưng đến khi A Minh trở lại, hắc y nhân không thấy đâu, chỉ còn trưởng lão đứng yên giữa phòng, gương mặt đầy sát khí. Hốt hoảng, A Minh vội lui sang một bên, lặng im không tiếng động đứng hầu.

Phương Bảo Địa nắm chặt hai bàn tay, cảm thấy móng tay đâm sâu vào da thịt đau đớn, hắn gằn giọng hỏi A Minh.

-Người đâu?

A Minh hốt hoảng.

-Bẩm trưởng lão, thuộc hạ…thuộc hạ để thoát rồi ạ.

Sát khí bốc ra cuồn cuộn, A Minh vội dùng nội công bảo vệ tâm mạch mới không khiến bản thân hộc máu, nhưng dù vậy, hắn cũng cảm giác mình đã sắp chịu không nỗi rồi.

Phương Bảo Địa tức giận.

-Tại sao chỉ có một mình ngươi, những người còn lại đâu?

A Minh cúi đầu, nuốt ngụm máu trong miệng xuống, trả lời.

-Bẩm trưởng lão, có một nhóm người đột nhập, võ công cao cường, bọn họ phải tập trung xử lý. Tên vừa rồi khinh công thượng thừa, thuộc hạ cũng là gặp may mới phát hiện được. Những người kia không đủ tinh lực để hỗ trợ ạ.

Phương Bảo Địa nhếch mép, ra là có chuẩn bị mà đến, chuẩn bị vừa chu đáo, lại còn được sự hỗ trợ “từ bên trong”, sao lại không thành công cho được.

Bọn người này đây là muốn phát điên rồi, dám trêu chọc hắn. Phương Bảo Địa này lâu ngày không ra tay, họ đã quên năm ấy hắn bằng cách nào leo lên hạng mười hai giang hồ bảng? Xem hắn là quả hồng mềm mà muốn bóp à? Nếu vậy thật có lỗi với thanh danh của hắn quá.

Được!

Phương Bảo Địa khịt mũi, muốn chơi thì hắn chơi tới cùng, xem ai thua thiệt hơn thì bảo. Trần Thanh cũng không phải người ngây thơ, trong người lại mang nhiều bí mật, hắn tin cậu sẽ tự bảo vệ được bản thân. Cứ xem như tên kia giúp hắn dẫn cậu du xuân, thời gian này hắn sẽ dọn sạch Nam Hồng Sơn rồi sẽ đến đón cậu vậy.

Cái ghế duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng cũng bị Phương Bảo Địa một chưởng đánh nát, rồi hắn tức giận dùng khinh công phóng ra ngoài.

Chờ bóng Phương Bảo Địa đã khuất, ngụm máu nãy giờ vẫn nghẹn của A Minh cũng trào ra, vội lau sạch vết máu trên mặt, khuôn mặt A Minh âm trầm.

Trương Đình ơi Trương Đình, Thanh Thanh là người mà ngươi có thể chạm vào sao? Chỉ có trưởng lão mới xứng đáng đứng bên cạnh người ấy. Ngoài ngài ấy ra, dù là bất kì ai A Minh này cũng tuyệt đối không nhường.



Phương Bảo Địa đến trước chủ đường thì bị những người canh gác ngăn lại, họ cung kính cúi chào hắn, rồi khách sáo.

-Đêm đã khuya, chưởng môn đã nghỉ ngơi. Nếu không có gì gấp, mời Phương đường chủ sáng mai ghé lại.

Phương Bảo Địa nhếch mép.

-Báo với sư phụ, ta có việc liên quan đến sự tồn vong của bổn phái, thỉnh sư phụ gặp mặt.

“Két”

Cánh cửa được mở ra từ bên trong, một đệ tử bước ra, cung kính nói cùng Phương Bảo Địa.

-Chưởng môn cho gọi, thỉnh trưởng lão vào.