[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 120: Ta đoạn tụ? Vậy đối tượng chắc chắn là Phương Bảo Địa




Mặc kệ cái tên đang đứng bên ngoài khó chịu như thế, bên trong phòng, Trần Thanh vô tư cởi áo rồi bước vào trong thùng tắm. Lặng lẽ thả vào trong nước tắm linh tuyền, cậu thở dài thoải mái.

Ai nói Trần Thanh không có áp lực, cậu đây cũng là áp lực tràn trề, mức độ tuyệt đối không thua bất kì người nào trong bang phái này đấy.

Nhìn bọn người kia đi, bọn họ thấy kẻ địch còn có quyền lợi mà ra tay, dù thể lực có tổn thương, nhưng ít nhất thì dù sao tâm lý cũng được cân bằng. Thậm chí đôi khi Trần Thanh nghĩ, mình đang cáu, có kẻ chường mặt ra cho mình đánh cũng là một cách xả “stress” đấy chứ. Theo Trần Thanh, bọn người kia áp lực tâm lí sao bằng cậu đây: kẻ địch bu quanh mình, mà không dám làm gì người ta cả, đã vậy còn phải cười hỏi giao du nữa chứ.

Trần Thanh tin rằng, bất kỳ ai, dù là nam nhân hay nữ nhân cũng tuyệt đối không thích suốt ngày bị dòm ngó. Nhưng tại Nam Hồng Sơn này, cậu được trãi nghiệm cái cảm giác “làm siêu sao”. Mọi lúc mọi nơi, luôn có những ánh mắt si mê dõi theo từng cử động của cậu. Cậu nháy mắt một cái, cậu mím môi một lần cũng khiến bọn họ mê mẩn, quả thật cứ như bị bệnh vậy, đây không lẽ chính là “fan cuồng” trong truyền thuyết.

Hai người duy nhất không lộ vẻ khác thường với cậu, một là chưởng môn Vân Tiêu bận rộn chính sự, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có những dịp quan trọng mới gặp được. Một người là tên Phương Bảo Địa mà dạo này đang có xu hướng nổi bão. Quả thật khiến cậu bị áp lực rất nhiều.

Chưa hết, cậu cả ngày phải giả vờ không để ý, tối đến lại bị bọn “hái hoa tặc” quấy rầy, lúc nào cũng phải chịu ánh mắt “chăm chăm” của Phương Bảo Địa, quả thật không phải là cuộc sống mà người thường chịu nỗi mà. Cho nên chỉ những giây phút như hiện tại, Trần Thanh mới được nghỉ ngơi.

Vậy mà cũng có kẻ nỡ lòng nào quấy rầy khoảng thời gian yên bình duy nhất của cậu.

“Rầm”

Cánh cửa sổ chắc chắn bị đạp tung ra, rồi hai thân ảnh lần lượt bay vào trong. Khi trông thấy Trần Thanh đang ngâm mình trong thùng tắm, hai tên này cứ như hẹn mà nhấn nút “tạm dừng”, ngơ ngác nhìn cậu.

“Rầm”

Thêm một cái bàn bị đánh thành nhiều mảnh vở. Phương Bảo Địa khi nghe có tiếng động lạ đã vội đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy có người nhìn ái nhân mình với ánh mắt ti tiện, vội đánh ra một chưởng, chỉ tiếc là người này quá tinh ý, đã nhanh chóng né người, nên cái bàn phía sau hắn ta mới đứng ra chịu tội thay.

Vội lấy áo ngoài phủ lên người Trần Thanh, che đi cảnh sắc bên dưới, Phương Bảo Địa trừng mắt nhìn hai người vừa vào trong. Trông thấy ánh mắt muốn giết người của hắn, A Minh vội nói.

-Trưởng lão, người này khinh công thượng đẳng, thuộc hạ vô năng không đuổi kịp.

Phương Bảo Địa nhìn người được gọi là “khinh công thượng đẳng” kia, cười nhếch mép.

-Trương Đình bằng hữu. Đứng hàng mười lăm trong giang hồ bảng, luyện “Thượng Hạc Khí”, khinh công được giang hồ xưng là xuất thần nhập hóa, ngươi có thể phát hiện được hắn ta mà theo vào đây, ta đã thấy bất ngờ rồi.

Dẫu lời là khen A Minh, nhưng mắt Phương Bảo Địa chưa từng rời khỏi Trương Đình, lốc xoáy trong mắt như muốn bốc cả ra ngoài, hắn gằn giọng.

-Không biết vị đây sao lại đến thăm?

Trương Đình phì cười.

-Hái hoa tặc cứ nói hái hoa tặc, cần gì phải gọi ta là bằng hữu “thân thiết” vậy. Phương Thần Rèn khiến tại hạ quá cảm động rồi.

Phương Bảo Địa vẫn trừng mắt.

-Ngươi đến đây làm gì?

Trương Đinh nói đương nhiên.

-Hái hoa?...Đương nhiên không phải đến để hái hoa rồi.

May cho tên này là hắn kịp sửa lời, không thì lưỡi kiếm trong tay Phương Bảo Địa đã không khách khí ghé thăm hắn rồi.

Nhưng lời kế tiếp của tên này cũng không khiến hoàn cảnh của hắn tốt hơn.

-Ta đến để tiến cử?

Phương Bảo Địa nhíu mày.

-Tiến cử?

Trương Đình gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Thanh.

-Tại hạ Trương Đình, song thân mất sớm chỉ để ta bơ vơ một mình cùng khối tài sản khổng lồ. Hiện nay độc thân, không vợ không con không người hầu hạ, không biết Trần Thanh công tử có hứng thú với ta? Nếu đệ bằng lòng, đừng nói bạc vàng châu báu, chỉ cần là thứ đệ muốn, dù là sao trên trời ta cũng sẽ hái cho đệ. Cũng sẵn sàng bảo vệ đệ suốt quãng đời còn lại. Cái khác không dám nói, chứ khinh công Trương mỗ nhận số hai, giang hồ tuyệt không ai dám nhận số một. Có thừa sức mang đệ đi chân trời góc bể.

Chưa nói việc tên này đột nhiên tỏ tình với một trai “thẳng” như Trần Thanh đã khiến cậu sửng sốt như thế nào. Chỉ nhìn vào thông tin mà hắn ta đưa ra, cũng khiến cậu nổi máu.

Cái gì mà quen hắn thì phần đời còn lại suốt ngày chạy trốn, chạy rồi lại trốn, tên này còn cho đó là thoải mái à? Cậu mà đoạn tụ, cậu thà thành đôi với tên Phương Bảo Địa cho rồi, dù sao người trước ngoài tiền ra chỉ có hai cái chân nhanh hơn thiên hạ một chút. Người ở sau thì không những võ công trên giang hồ bảng cao hơn hắn ta tới ba bậc, tiền cũng không ít hơn, thế lực còn cao hơn nữa. Ở với tên này, cậu cần gì mà lo lẩn trốn giang hồ chứ.

Nhưng Trần Thanh cậu đây không “đoạn tụ”, cho nên làm ơn đi, mấy ông “đực rựa” đừng suốt ngày khủng bố cậu như vậy được không. Tương lai cậu còn phải lấy đệ nhất mỹ nhân, rồi đẻ ra vài đứa con xinh đẹp xuất trần, không có sức mà “chơi gay” với bọn người này đâu.