Trần Thanh lặng im nằm trong lòng Trương Đình, suy nghĩ khả năng nếu bản thân lấy ra một cây kiếm rồi đâm vào tên này, tỉ lệ thành công sẽ là bao nhiêu.
Sau một hồi suy tính, cậu cuối cùng cũng quyết định tạm thời khoan hành động. Mấy ngày này tránh né quá mệt mỏi, cậu thử xem đây có phải là một bước tiến khác không. Dù sao tên này cũng không có vẻ là sẽ tổn thương mình, Trần Thanh xem như hắn ta dẫn cậu “du lịch” một chút vậy. Cậu tin rằng Phương Bảo Địa sẽ rất nhanh đuổi tới thôi.
Nhưng rất nhanh, Trần Thanh đã nhận ra quyết định lúc này của mình là sai lầm như thế nào. Quả thật là quyết định ngu ngốc nhất mà cậu từng làm trong đời. Nhưng cũng may là kết quả cuối cùng lại vượt ngoài mong đợi của cậu, nếu không Trần Thanh đã tự đánh chết mình cho đời giảm bớt một tên ngốc.
Trương Đình chạy liên tục cả buổi tối, đến khi chắc chắn rằng không có ai theo sau, hắn bèn ngừng lại rồi đặt Trần Thanh ngồi xuống một gốc cây cạnh bên, bộ dáng dịu dàng hỏi.
-Thanh Thanh có mệt không, sắp đến huyện Bình Lục rồi, tới đó sẽ có khách điếm nghỉ ngơi, em ráng thêm một chút thôi nhé.
Trần Thanh không nói gì, chỉ nhìn người này, bộ dáng tức giận. Nhìn hắn cậu như vậy, Trương Đình càng dịu dàng hơn.
-Em muốn ăn gì không? Ta sẽ kiếm ít thú rừng cho em dùng thử xem nhé. Ta nghe giang hồ đồn đại rằng em nấu ăn rất ngon, nhưng ta sẽ không để em khổ cực, em ăn thử tay nghề của ta được không?
Trần Thanh khịt mũi, bộ dáng khinh bỉ y hệt như Phương Bảo Địa lúc bình thường, tràn đầy cảm giác “khinh thường”.
-Ngươi chưa hỏi ý đã tự tiện bắt ta đi, bây giờ lại giả vờ dịu dàng cái gì. Các hạ quả thật buồn cười.
Trương Đình vội thanh minh.
-Thanh Thanh ta không cố ý, chỉ tại tên Phương Bảo Địa đó nhất quyết không chịu thả em, nên ta mới dùng tới hạ sách này, em yên tâm, chỉ cần em đi theo ta, ta nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.
Trần Thanh tức giận.
-Ai cho ngươi cái quyền quyết định thay ta, ta muốn ở với ai là chuyện của ta, đừng có mà xen vào rồi nói như thể mình đúng lắm. Ngươi tốt với ta? Đừng nói chuyện buồn cười, so với Phương Bảo Địa, ngươi chẳng là cái đinh gì cả.
Đúng, Trần Thanh thừa nhận tên Phương Bảo Địa bảo hộ cậu rất tốt, tuyệt đối chưa từng làm cậu phật ý chuyện gì cả, quả thật là cánh tay phải đắc lực của cậu, “sai đâu đánh đó”. Trần Thanh cũng tin rằng, sẽ không có ai phục vụ cậu tốt được như tên kia, tên đó hình như bị đứt dây thần kinh xấu hổ hay sao ấy, dù cậu quát mắng như thế nào hắn vẫn cười hì hì, rồi xáp vào cậu làm lành, khiến cậu cũng chán, chẳng thèm bắt nạt hắn nữa. Đổi lại những người khác, cậu e là đối phương đã đánh cậu bò lăn xuống đất rồi, không có sức mà bay nhảy như hiện tại đâu. Cho nên, đừng ai nói với Trần Thanh sẽ chăm sóc cậu tốt hơn tên đó, cậu méo tin.
Hơn nữa, động cơ tên này không chính đáng, hành động lại “gia trưởng”, quả thật đã làm phật lòng Trần Thanh. Cậu không phiền nếu tách khỏi Phương Bảo Địa, nhưng đó là do cậu lựa chọn, chứ không phải là có người xen vào rồi nắm cổ cậu đi, đã vậy còn nói như lẽ đương nhiên như vậy. Tổng kết lại là, Trần Thanh không hài lòng.
Thấy Trần Thanh tức giận như vậy, Trương Đình cũng nhún nhường, nhưng vẫn không quên biện hộ.
-Xin lỗi, là ta chưa hỏi ý kiến của em, là ta sai được chưa, đừng giận ta nè. Ta thật sự thích em, cũng hứa sẽ bảo vệ em chu đáo, em đi theo ta nhé?
Trần Thanh lạnh tanh.
-Cám ơn cái “thích” của ngươi, nhưng ta không cần, thỉnh thả ta đi.
Trương Đình năn nỉ.
-Thanh Thanh đừng bỏ ta, ta thật sự thích em mà, còn thích hơn cả tên Phương Bảo Địa kia. Ta sẽ đối xử với em thật tốt, xem em như tổ tông mà phục vụ, em theo ta được không?
Trần Thanh vẫn không đổi giọng, đều đều nói.
-Ta không cần ngươi đối xử tốt, cũng đừng cho là tình cảm của mình sẽ tốt hơn ai khác, ngươi không phải hắn, cũng chẳng phải ta, đừng có nhận xét phiến diện như vậy. Thả ta đi.
Trương Đình tức giận, đây là lần đầu tiên hắn phải hạ mình như vậy, thế mà đối phương vẫn không có gì là chịu mềm lòng. Trước đây, mỗi lần hành sự hắn đều trực tiếp vào vấn đề, “hái” ngay không cần do dự. Có bao giờ phải hỏi trước, xin sau như vầy đâu. Hắn yên cậu, tôn trọng cậu mới phải hạ mình như vầy, cậu còn ỷ bản thân có chút nhan sắc mà xem thường tình cảm của hắn, có quá đáng không chứ.
Càng nghĩ càng cảm thấy tình cảm của bản thân bị Trần Thanh chà đạp, Trương Đình tức giận.
-Trương Đình ta vốn không đoạn tụ, vì em ta mới biến thành như hiện tại, cũng là vì em mà ta thay đổi bản thân, nguyện cùng em trọn kiếp này, sao em có thể coi rẻ tình cảm của ta như vậy chứ.
Rồi hắn chỉ vào Trần Thanh, nghiến răng nghiến lợi.
-Thanh Thanh, em đừng ỷ vào việc ta yêu em mà bốc đồng như vậy, sức chịu đựng của ta có giới hạn, nếu em bước qua sẽ phải chịu hậu quả đấy.
Trần Thanh tức đến phì cười.
-Ta ỷ vào tình cảm của ngươi mà bốc đồng? Xin lỗi, Trần Thanh này không cần thứ tình cảm chó chết gì đó của ngươi, cũng không cần ngươi nhường nhịn ta cái đé- gì. Ngươi vừa bắt cóc ta, ta đang yêu cầu ngươi ngay lập tức thả ta ra. Nếu không, chờ Phương Bảo Địa đuổi tới, e là mạng ngươi khó giữ.
Trương Đình khịt mũi.
-Ta có thể cướp em từ tay hắn được, thì ta cũng đủ sức ngăn cản hắn tìm lại em. Vì tôn trọng em, ta sẽ em hai ngày suy nghĩ. Hai ngày sau, nếu em đồng ý, chúng ta sẽ chính thức bái đường thành thân, kết làm phu thê. Nếu không, đừng trách ta biến em thành người của mình. Tin rằng lúc đó tên Phương Bảo Địa kia cũng chẳng thèm cái giày rách. Em cũng sẽ thuộc về ta thôi.
Máu nóng trong người Trần Thanh sôi sùng sục, hận chỉ muốn khoét mấy lỗ trên thân người đối diện, rồi xẻo xuống cái miệng bẩn thỉu của hắn ta, cậu gằn giọng.
-Trần Thanh ta cũng không giống nữ nhân có một tấm màng để chứng minh cái gì mà trong sạch. Biến ta thành giày rách? Đừng kể chuyện cười, còn phải xem ngươi có còn mạng mà sống tới ngày Phương Bảo Địa đến không đã.
Tên Trương Đình này đã thành công chọc giận Trần Thanh. Đây là lần đầu tiên cậu giận đến thế trong cuộc đời, quả thật chỉ muốn đến cắn nát người hắn ta.
Người này miệng lưỡi dơ bẩn, tư tưởng đồi trụy, quả thật không hổ danh là “hái hoa tặc”. Ban đầu thấy tên này miệng lưỡi hoa mỹ, cậu còn cho là hắn ta sẽ có chút tính người, hóa ra cậu lầm, đứng trước cậu quả thật là một con thú.
Tưởng tượng sắp tới phải hít chung một bầu không khí với người này, Trần Thanh đã tự thấy buồn nôn. Cậu mong muốn tên Phương Bảo Địa kia mau tới đây xử lý tên này đi, nếu không sợ là cậu chịu không nổi.
Cùng lúc này, trong phòng chưởng môn Vân Tiêu bầu không khí cũng căng thẳng không kém. Phương Bảo Địa sau khi vào phòng cung kính chào Vân Tiêu. Đợi cánh cửa sau lưng đã được đệ tử đóng lại, hắn thẳng người nhìn vào mắt ông ta, gằn giọng.
-Sư phụ, tại sao?