Hiện tại, Trần Thanh đã không còn mặt nạ, nên nhan sắc cậu đã hiện rõ trước mặt mọi người ở đây. Nếu để diễn tả nhan sắc cậu bây giờ, “Phan An tái thế” là không phù hợp. Đôi mắt đó, rèm mi kia, đôi môi này, phải là “khuynh quốc khuynh thành”, là “chim sa cá lặn”, là “tiên tử hạ phàm”.
Thường xuyên sử dụng linh tuyền, khiến bề ngoài Trần Thanh thay đổi lớn, từng đường nét như được tạo hóa chăm chút vẽ nên. Chỉ một cái nhíu mày, hay một cái nhìn lơ đễnh của cậu cũng khiến người đối diện hồn xiêu phách lạc. Phương Bảo Địa do đã nhìn quen thì không sao, nhưng những người còn lại nơi đây, không tự chủ hạ thấp hô hấp, chỉ sợ thở mạnh một chút thì tiên nhân trước mặt lặp tức cưỡi hạc về trời, khiến phàm nhân họ chỉ biết trông theo.
Cả đấu trường lập tức im lặng, Trần Thanh thắc mắc nhìn mọi người, rồi xoay qua nhìn Phương Bảo Địa khó hiểu. Thấy biểu hiện âm trầm của đối phương, cậu giật mình, đây là lần đầu tiên tên này tỏ thái độ “khủng bố” với cậu như vậy. Trước đây hắn chỉ hận không cười suốt với cậu, nào dám tỏ thái độ gì khác.
Bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, chợt bị phá vỡ.
-Thanh Thanh không sao chứ?
Vân Tiêu từ trên chủ tọa bước xuống, đến cạnh Trần Thanh. Khi nhìn rõ gương mặt cậu, thái độ ông ta cứng đờ một chút, nhưng hiển nhiên cao nhân khác người thường, sau chút bối rối ban đầu, ông đã lấy lại được bình tĩnh ngay, dịu dàng hỏi cậu.
-Con có bị tổn thương ở đâu không?
Trần Thanh nhìn Vân Tiêu, rồi nhìn đám người theo sau ông ta xuống, gương mặt trầm lại. Tình huống lúc nãy tuy bất ngờ, nhưng những người ngồi trên đó cũng không phải là phế vặt, nói trở tay không kịp thì hơi quá.
Thế nhưng, nhìn thử xem. Tên Huỳnh Khanh ngồi kế bên chưa hề tỏ ý giúp đỡ cậu, chưởng môn mà nghe đồn võ công xếp thứ ba trong bảng xếp hạng giang hồ chỉ biết ngồi im. Riêng Hoàng Kiết thì Trần Thanh không có ý kiến, dù sao người này được làm trưởng lão cũng không vì võ công ông ta cao, mà là do y thuật và khả năng dùng độc tốt, nên cậu không trách. Trong đám người nghe nói võ công đứng đầu phái kia, chỉ có Hồ Xuân Hương là tiến đến hỗ trợ cậu. Quả thật là minh chứng cho câu nói: “hoạn nạn mới biết chân tình”. Nếu lúc nãy Phương Bảo Địa chậm một chút, hoặc mục đích kẻ kia là giết cậu mà không phải là bắt cóc, thì sợ rằng bây giờ Trần Thanh không còn mạng mà đứng ở đây đâu.
Điều Trần Thanh nghĩ đến, sao Phương Bảo Địa lại không nghĩ. Cho nên bây giờ, ánh mắt hắn đang lạnh tanh nhìn đám người sau lưng Vân Tiêu. Rồi quay lại nhẹ giọng cùng ông.
-Đa tạ sư phụ quan tâm, em ấy không sao.
Rồi hắn xoay người cúi thấp người với Hồ Xuân Hương.
-Cũng may là có Hồ sư bá hỗ trợ, điệt nhi cám ơn người.
Hồ Xuân Hương cười, xua tay bảo không có sao. Chỉ là ánh mắt nhanh chóng rơi trở lại vào Trần Thanh bên cạnh hắn.
Đừng trách Hồ Xuân Hương “háo sắc”, hiện tại tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoài Vân Tiêu là còn có chút tự chủ, còn lại đều dán chặt mắt vào người cậu. Mỹ nhân tuy nhiều, người đẹp tuyệt trần cũng không thiếu. Nhưng có thể đẹp từ bề ngoài, đến cả khí chất, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đây mỹ vị như Trần Thanh thì không dễ kiếm. Trước đây cậu che mặt, mọi người chỉ cảm thấy hành động cậu nho nhã, khác hẳn đám tập võ khô khan. Đến khi có gương mặt cậu kết hợp vào, thì lại là một thi vị khác, quả thật như thuốc phiện, khiến nghiện đến mức không muốn dời mắt đi.
Thấy mọi người nhìn chằm chằm người trong lòng mình, cũng không thiếu những ánh mắt mang đầy sắc d-c, Phương Bảo Địa nổi bão, không tự giác siết chặt người này vào trong mình luôn. Hắn chán ghét, ghét mấy kẻ dám mơ tưởng “người” của hắn này, hắn muốn móc mắt họ ra, để vĩnh viễn không được phép nhìn người của hắn.
Nếu đến lúc này mà Trần Thanh còn không biết có chuyện không ổn, thì cậu quá ngu rồi. Trông biểu hiện say mê của bọn người kia, ánh mắt nghiền ngẫm của Vân Tiêu, cùng bộ dáng chỉ muốn giết người của Phương Bảo Địa, rõ là sự việc đã ngoài tầm kiểm soát của cậu.
Đưa tay sờ lên mặt, quả nhiên chiếc mặt nạ quen thuộc đã biến mất. Trần Thanh biến sắc, “chân thân cuối cùng phải lộ diện rồi sao”?
Đang lúc Trần Thanh bối rối, phân vân có nên lấy chiếc mặt nạ còn lại của mình ra không. Dù sao trong không gian của cậu cũng còn giữ một cái, thì cơ thể cậu bị Phương Bảo Địa xoay một vòng, rồi được hắn ôm chặt vào lòng. Bàn tay người này đặt sau đầu cậu, ép mặt Trần Thanh vào ngực mình, chặn đứng mọi ánh nhìn từ bên ngoài.
Thị giác bị chặn đứng, thính giác của Trần Thanh lập tức được “đề cao”, cậu nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của người này, cũng nghe được tiếng tim đập “bang bang” trong lòng ngực tên kia. Bên tai cậu đồng thời cũng vang lên giọng nói của hắn.
-Con và Thanh Thanh xin phép về phân đường, thỉnh sư phụ và các vị đồng đạo tiếp tục trận đấu dỡ dang. Chuyện ngày hôm nay ta nhất định sẽ tra ra, là ai có mưu đồ với ái nhân của Phương mỗ, kẻ đó nhất định phải trả giá.
Nói rồi cả cơ thể Trần Thanh được Phương Bảo Địa nhấc bổng, sử dụng khinh công thượng thừa mà nhanh chóng quay về phân đường, bỏ lại sau lưng bao ánh mắt tiếc nuối, và cũng không thiếu những ánh mắt đầy toan tính.