“Keng”
“ Xẻng”
Lưỡi kiếm của Ngô Trí bị thanh kiếm kia nhẹ nhàng chém gãy, nửa thanh kiếm gãi rớt xuống, còn lưỡi kiếm kia chỉ tạm dừng một chút rồi tiếp tục theo ý định ban đầu mà chém thẳng vào hắn ta. Nhưng may mà Ngô Trí phản ứng nhanh, lúc thanh kiếm trong tay rung lên đã vội nghiêng người né tránh, mới thoát khỏi việc mất mạng. Nhìn nửa thanh kiếm trong tay mình, lại nhìn thanh kiếm trong tay đối phương. Hắn biến sắc.
Thảo nào lúc nãy hắn còn cảm thấy nó quen đến vậy, cứ tưởng nhìn nhầm, hóa ra đây thật sự là thanh kiếm mà sư phụ đưa hắn. Do thanh kiếm quá đặc biệt, sư phụ đã căn dặn hắn kỹ lưỡng việc giấu kín khi chưa cần thiết sử dụng. Cuộc thi hôm nay hắn vốn dĩ sử dụng vũ khí khác, cũng đã giấu nó kỹ lưỡng, tại sao lại xuất hiện trong tay người đối diện.
Bên dưới Ngô Trí chật vật tránh né đòn tấn công của đối thủ. Còn trên chủ tọa, ngay từ lúc thanh kiếm của người kia vung lên Phương Bảo Địa đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đến lúc thấy kiếm của đồ đệ mình bị chém gãy đôi, hắn đã đứng bật dậy, trừng mắt nhìn kẻ bên dưới.
Tại sao tên này lại có được thanh kiếm của Thanh Thanh? Là ai đã lộ bí mật ra? hắn vốn dĩ định giấu kín chuyện này, về sau mới từ từ hiện rõ, nhưng kẻ nào không những biết bí mật của hắn, lại còn có thể trộm một trong những thanh kiếm trong tay người của hắn, và mục đích mà họ đem nó lên đây để làm gì? Nắm tay Phương Bảo Địa nắm chặt, cả người căng cứng sẵn sàng cho bất kì tình huống nào phát sinh.
Bên cạnh hắn, nhịp thở của Trần Thanh không tự giác chậm rãi, cảm giác nguy cơ từ đâu kéo đến, cậu âm thầm luồn tay xuống bên dưới, nắm chặt con dao phòng thân mà mình luôn nhét trong giày.
Bên dưới khán đài, trận đấu vẫn diễn ra, chuyện vũ khí bị đánh gãy dù không nhiều, nhưng không phải là chưa từng xuất hiện. Người xem bên ngoài không hiểu rõ tình hình, thích thú nhìn Ngô Trí liên tục thối lui trên khán đài, lòng thầm nhủ kì này đệ tử của Phương trưởng lão xong rồi, không còn đường thắng. Đệ tử của tên kia nhiều năm chiếm vị trí đầu cuộc thi, cuối cùng cũng đã có ngày hôm nay. Bọn họ tin rằng, vũ khí mất rồi thì người này lấy cái gì mà đấu.
Sự thật đúng như mọi người đoán, Ngô Trí đổ mồ hôi đầy người, chật vật né tránh một kiếm của đối thủ. Người này không bình thường, luôn cố ý dồn hắn vào chỗ chết. Biết bản thân không có khả năng thắng khi vũ khí trong tay đã mất, hắn bèn lớn giọng nói.
-Ta đầu hàng.
Chủ trì trận đấu nghe thông báo đầu hàng của hắn, bèn đánh trống báo ngừng. Ngô Trí thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa để hắn kịp thở một hơi, một thanh kiếm đã đâm vào người hắn, Ngô Trí vội xoay người né, kết quả bị một kiếm đâm xuyên vai. Đối thủ thấy đã đâm được cậu cũng không ngừng, một đá đá bay Ngô Trí xuống sàn đấu, sau đó vung kiếm định chém tiếp.
“Keng”
Hai thanh kiếm va vào nhau tóe lửa, Phương Bảo Địa tức giận nhìn đối thủ của đồ đệ mình, gằn giọng.
-Hắn đã đầu hàng, ngươi còn không dừng.
Tên trước mắt không nói tiếng nào, tiếp tục đánh, đến lúc này Phương Bảo Địa đã biết có chuyện, võ công của tên này không thể chỉ là một đệ tử phân đà thông thường. Có thể chống đỡ được ba chiêu của hắn, tuyệt đối không phải là kẻ vô danh trong giang hồ. Phương Bảo Địa trợn mắt, vội xoay đầu nhìn lại phía chủ tọa.
Sau khi Phương Bảo Địa bay xuống cứu Ngô Trí khỏi một kiếm chí mạng, Trần Thanh trên chủ tọa cũng đứng bật dậy, hồi hộp quan sát tình huống bên dưới. Nhưng chưa để cậu hiểu rõ tình hình đang xảy ra, tiếng la hốt hoảng của Phương Bảo Địa lại vang lên.
-Thanh Thanh….
Sau đó cả người Trần Thanh bị ôm chặt, kéo bay lên trời. Trần Thanh trừng mắt nhìn cái người đang bắt mình, nhếch môi. Ngoại hình bình thường hơn cả từ bình thường, đem kẻ này đặt vào chỗ đông người, tuyệt đối không ai có thể nghi ngờ được. Vậy mà kẻ như vậy lại có thể lặng yên tiếp cận chủ tọa, bắt cậu đi. Thế nhưng, cậu phải nói với hắn một câu đáng tiếc rồi.
“Phập”
Lưỡi dao bén đâm xuyên vào da thịt, chỉ cách trái tim kẻ địch một khoảng, sau đó Trần Thanh còn bồi thêm một cú đá “trời giáng” vào hạ bộ của người kia, thành công khiến hắn đau đớn buông tay.
Trần Thanh rơi tự do từ trên không, trừng mắt nhìn người trước mặt, tên này sau khi buông cậu ra, liền hốt hoảng vươn tay chụp lại, nhưng tiếc là Phương Bảo Địa đã nhanh chân hơn.
Bỏ mặc Ngô Trí trên khán đài, Phương Bảo Địa lao đến chỗ Trần Thanh, thành công tiếp được cậu vừa tách rời tên bắt cóc. Thế là nắm tay tên kia chỉ chụp được mặt nạ của Trần Thanh. Sau đó, Hồ Xuân Hương từ trên chủ đài đã đuổi tới, đánh một quyền vào cơ thể tên này. Bị nội lực khổng lồ đập phải, cả thân hình người này lao thẳng xuống mặt đất, khiến một đám bụi mù bốc lên. Đồng bọn của tên này thấy tình huống không ổn, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. Hồ Xuân Hương vừa định đuổi theo, nhưng nhận ra vẫn còn “một tên” đang nằm rên rỉ dưới đất, liền dừng bước. Bà xoay qua nhìn Phương Bảo Địa, rồi cứng đờ người, mắt trợn lớn.
Phương Bảo Địa đáp xuống chỗ gần bên, vội vã cúi xuống nhìn Trần Thanh trong lòng mình, rồi tim hắn lạnh xuống.