[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 114: Đồ đệ lên sân khấu




“Quả nhiên là võ công trong truyền thuyết”

Trông thấy mấy người bên dưới đang nhiệt liệt thi đấu, Trần Thanh chỉ có thể cảm thán điều này. Trông thú vị hơn mấy cảnh diễn trên ti vi nhiều, cũng đặc sắc hơn mấy trận boxing mà cậu thường xem.

Như trận đấu bên dưới, hai đối thủ sau khi chào nhau đã lao vào đánh. Một người trong đó bộ dáng lực lưỡng cầm một thanh đại đao khí thế, đối thủ của hắn ta sử dụng một thanh kiếm mỏng manh, nhưng không vì thế mà đối phương rơi vào thế yếu, ngược lại lưỡi kiếm như rắn nước, uốn éo tránh thoát sự tấn công dồn dập của đại đao đối diện, tìm đường chiến thắng.

Trần Thanh nhìn say mê hai thân ảnh đang bay qua bay lại bên dưới, ánh mắt phát sáng. Nếu cậu cũng có võ công thì thật tốt biết bao nhiêu, tự lực cánh sinh, chẳng cần nhờ ai cũng có thể bảo vệ mình được. Nhưng tên Phương Bảo Địa đã giúp cậu kiểm tra thân thể rồi, cậu không có cái gì mà “căn cốt võ thuật” hoặc là “nhân tài luyện võ” gì cả. Hơn nữa cậu đã lớn tuổi, đã qua thời điểm thích hợp để bắt đầu luyện võ công, cố mấy chỉ có thể quơ quào vài đường quyền khè thiên hạ thôi.

Trần Thanh đắm đuối nhìn bên dưới, Phương Bảo Địa lại đắm đuối nhìn cậu. Thật muốn đôi mắt của Thanh Thanh có thể dán lên người hắn như vậy, ánh mắt hâm mộ, hạnh phúc đó, chỉ cần ngày nào cậu chịu đặt vào hắn, hắn có chết cũng cam lòng.

Hai kẻ trên kia người mơ mộng, kẻ si mê, nhưng quần chúng còn lại không bình yên như bọn họ. Trần Thanh xem đây chỉ là trận “luận võ” cuối năm của phái, còn bọn họ lại xem đây là trận đấu “mặt mũi” của bản thân. Những người có đệ tử lọt vào danh sách hai mươi kẻ đứng đầu đã đứng ngồi không yên bên dưới, chỉ mong có thể thay thế đệ tử của mình tỷ thí. Đồ đệ của ai thắng thì sư phụ nghểnh mặt lên trời tự hào, miệng luôn khen đồ đệ ngoan, kế thừa võ học của mình. Đồ đệ nào thua thì sư phụ vừa đau lòng vừa tức giận. Đau lòng vì đệ tử mình không thắng, giận vì bọn người kế bên xỉa xói bản thân. Một đám thế gia võ thuật lại như đám nữ nhân lắm chuyện, nói đông nói tây hòng sỉ nhục nhau.

“Rầm”

Một đệ tử của phân đà phía nam bị đá bay khỏi khán đài, xác định là thua trận đấu này. Đệ tử này rớt xuống đất, miệng hộc máu rồi ngất xỉu. Những người bên cạnh vội chạy đến kiểm tra hơi thở, rồi bình tĩnh mang hắn vào trong chữa trị.

Nam Hồng Sơn ra quy định, đệ tử không được tổn thương tính mạng đối phương trong trận đấu. Nhưng chuyện đả thương thì lại không thành vấn đề. Cho nên hình ảnh té xỉu này, Trần Thanh đã thấy hơn năm vụ rồi. Lí do cũng do mấy đệ tử này quá “ngoan cố”, quyết đấu tới cùng mới ra cớ sự. Chứ nếu có thể bình tĩnh như tên trong trận thứ tư, vừa thấy bản thân không thích hợp đã vội báo đầu hàng, đỡ tốn biết bao nhiêu là công sức. Dẫu có thể bị người khác cười chê, nhưng vẫn còn hơn mang trọng thương, thời gian kế sẽ ảnh hưởng đến chuyện luyện võ.

Trận đấu thứ bảy đã kết thúc, người chiến thắng là đệ tử của tên trưởng lão Huỳnh Khang. Tên kia hiện tại đang hếch mũi lên mà nhìn phân đà chủ bên dưới, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu đáng ghét, nếu Trần Thanh là vị phân đà chủ kia, không chừng cậu hiện tại đã bất chấp mặt mũi mà lao đến đánh với hắn ta một trận ra trò, để xem thử mũi hắn cao được bao nhiêu, khéo bị cậu đấm cho vỡ cả ra.

Nhưng phân đà chủ kia hiển nhiên tính cách không bốc đồng như Trần Thanh, ông ta chỉ trầm mặc nhìn Huỳnh Khang cùng đệ tử của hắn, rồi lặng im quay mặt đi, theo dõi trận đấu sắp tiếp. Phong thái bình tĩnh như vậy, “cool” như vậy, Trần Thanh chỉ muốn quỳ xuống gọi sư phụ, hi vọng bản thân có thể “ngầu” như ông ta.

Phương Bảo Địa bên cạnh bỗng nhiên cúi đầu lại gần Trần Thanh, cậu theo bản năng nhích người lại gần hắn ta, để hắn nói nhỏ vào tai mình.

-Kế tiếp là đệ tử của huynh, đệ xem thử năng lực của hắn ta nhé.

Trần Thanh nhìn xuống khán đài, quả nhiên một thanh niên trẻ tuổi đang bước lên. Người này Trần Thanh cũng thường gặp trong phân đường, là cậu thanh niên lúc ban đầu “dũng cảm” dám cãi lời cậu, một hai phải gọi cậu sư mẫu, tên gọi Ngô Trí. Theo Phương Bảo Địa, đây là đệ tử có năng lực nhất của hắn ta, tương lai hẳn thành tựu không nhỏ. Riêng Trần Thanh nhận xét, người này mưu kế cũng không tệ, kế thừa gì không biết, chứ kế thừa “thủ đoạn” của tên cạnh bên hẳn đủ tư cách rồi.

Ngô Trí hồi hộp lên trên khán đài, cúi chào đối thủ trước mặt. Sau đó rút thanh kiếm mình luôn mang theo bên mình ra, chuẩn bị xuất thủ. Tiếng báo hiệu của người chủ trì vang lên, Ngô Trí lao vào đối thủ của mình, chủ động xuất thủ. Đối thủ của hắn ta khá bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng giơ thanh kiếm trong tay lên, hai lưỡi kiếm va vào nhau.