Theo tay chỉ của Phương Bảo Địa, Trần Thanh nhìn thấy một dãy núi to lớn ở đằng xa, dù xe ngựa chưa đến gần, nhưng từ xa đã có thể thấy những kiến trúc mái đình to lớn, xen lẫn những lá cờ khổng lồ đang phất phơ trong gió. Cậu thắc mắc.
-Mấy lá cờ kia là?
Phương Bảo Địa vui vẻ giải thích cùng cậu.
-Đó là cờ phái của Nam Hồng Sơn, được treo trên tất cả phân đà và các sản nghiệp của phái. Thật ra trong phân đà cạnh Đào Viên Cư cũng có, chỉ là đệ không để ý mà thôi.
Phương Bảo Địa nói Trần Thanh mới nhớ, quả thật trên đỉnh nhà chính bên cạnh mình có treo một lá cờ, trên đó thêu hình sư tử đỏ, rất uy mãnh. Ra đây là cờ bang phái của tên này, một lá cờ đã toát lên vẻ khí khái như vậy, cậu thật tò mò đại môn phái này sẽ như thế nào.
Trong sự háo hức của Trần Thanh, xe ngựa dần tiến tới, cuối cùng dừng trước một cánh cổng bằng đá lớn. Theo sau Phương Bảo Địa xuống xe, Trần Thanh nghiêm túc quan sát.
Đây là một cổng trời được làm bằng đá cao ráo, gồm hai trụ lớn vững chắc đang chống đỡ một tảng đã lớn. Tảng đá được nội lực cao cường gọt thành một khối chữ nhật mỏng, trên đó khắc ba chữ “Nam Hồng Sơn” khí khái. Đằng sau cánh cổng là một hàng dài bậc thang kéo thẳng lên trên, không có điểm cuối. Nhìn thấy cầu thang này, lòng Trần Thanh bỗng trầm xuống, đừng nói là bắt cậu leo hết đống bậc thang này nhé. Leo đến nơi, hẳn cặp giò cậu cũng chặt bỏ luôn.
Như để chứng minh cho những suy nghĩ của Trần Thanh, Phương Bảo Địa nói với hai người bên cạnh.
-Các ngươi lái xe ngựa về chuồng đi, ta cùng Thanh Thanh đi là được.
Trần Thanh đờ đẫn nhìn Phương Bảo Địa, không có sức sống hỏi.
-Phải leo à? Không còn đường khác sao?
Phương Bảo Địa gật đầu.
-Đường quả thật là có, A Kiên và A Minh sẽ lái xe đi, nhưng chúng ta thì phải leo bậc thang.
Trần Thanh giật mình.
-Tại sao, ta muốn ngồi xe ngựa chung bọn họ, ta không muốn leo.
Đừng trách Trần Thanh chống đối, dù là ai cũng không thích ôm chuyện khổ cực về mình. Đây rõ ràng có một lựa chọn khác tốt hơn, vậy cậu dại gì phải chọn việc leo bậc thang khổ sở này. Thử nhìn thử con đường bậc thang đó đi, nó kéo dài không có điểm cuối. Chờ cậu leo đến đỉnh, ai đó tốt bụng chờ sẵn để chôn cậu luôn đi. Chôn chỗ nào rộng rãi một chút, để cậu nhìn xem hậu thế còn có tên nào ngu đi “đu đeo” leo thang như cậu không.
Nghe Trần Thanh đề xuất, Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Không thể được. Quy định của Nam Hồng Sơn là bất cứ ai đến đây lần đầu đều phải leo thang, tuyệt không có kẻ được ưu tiên.
Hai người A Kiên và A Minh giật mình nhìn Phương Bảo Địa. Rồi sau khi thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn ta, vội cuối đầu vờ như không nghe thấy gì.
Trần Thanh không biết ba người kia vừa “mắt đưa mày lại” trước mặt mình, cậu đang trân trân nhìn mấy bậc thang trước mặt, nghĩ đến viễn cảnh khổ cực sắp tới mà mà chết lặng. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Trần Thanh lên tiếng.
-Ta nghĩ hay là ta đi nơi khác du xuân thôi, phái của huynh khó khăn quá, ta không có hứng thú.
Phương Bảo Địa vừa nghe cậu nói vậy, vội đáp.
-Sao lại đi, đệ chưa xem qua cuộc tỷ thí võ thuật cuối năm của bang huynh mà.
Rồi hắn nói tiếp.
-Thật ra không cần phải đích thân đệ đi đâu, huynh có thể giúp đệ.
Trần Thanh nhướn mày nhìn người này.
-Giúp thế nào?
Phương Bảo Địa mạnh mẽ.
-Ta cõng đệ lên.
Trần Thanh nghiền ngẫm, đây quả thật là cám dỗ không nhịn được. Bất cứ nam nhân hiện đại nào đều mang trong đầu ý chí thảo phạt giang hồ, danh chấn tứ phương.
Chuyện xem một đại phái trình diễn võ thuật, bỏ qua lần này chưa chắc có cơ hội sao. Thậm chí không chừng cả đời này cậu cũng đừng mong gặp lại. Tên bên cạnh lại còn nhiệt tình “hi sinh” bản thân như vậy, xem chừng cậu không giúp hắn “thỏa mãn” lại thấy có lỗi với hắn ta.
Thế là sau một hồi suy nghĩ, còn tự viện lí do là bản thân chỉ vì muốn “giúp đỡ” Phương Bảo Địa, Trần Thanh bèn gật đầu.
-Được.
Rồi cậu nói tiếp.
-Ban đầu cứ để ta tự đi, khi nào mệt rồi nhờ huynh cõng.
Đương nhiên Phương Bảo Địa đồng ý, thế là hai người vui vẻ leo cầu thang. Phía dưới A Kiên và A Minh đứng dõi theo, bộ dáng lo lắng.
-Ê này!
A Minh khiều A Kiên đứng cạnh bên. Chờ tên kia quay qua nhìn mình thì hỏi.
-Không phải là trưởng lão “chơi” thiệt đó chứ. Dắt Trần công tử leo cả “cửu thiên tam bách bộ”, ngài ấy định gì đây?
A Kiên liếc nhìn kẻ bên cạnh mình, thầm khinh bỉ. Tên này hỏi hắn làm gì, hắn cũng có biết hơn người này cái gì đâu. Trưởng lão giữ Trần Thanh như giữ của, mỗi lần có ngài ấy cạnh bên thì phải cách xa tít mù. Lúc không có ngài ấy thì chỉ được lảng vảng bên ngoài phòng Trần Thanh, cấm tịt chuyện lại gần cậu. Cho nên dù A Kiên có “thâm niên” theo sau Trần Thanh cũng “kha khá”, nhưng những thông tin mà hắn nắm cũng chẳng hơn những người khác bao nhiêu.
Dẫu bản thân cũng mù mờ, nhưng tên A Kiên này là kiểu “sống vì mặt mũi”, không thể cho phép kẻ khác coi thường mình. Nên hắn bèn tỏ vẻ thâm sâu, nhìn người bên cạnh bằng nửa con mắt.
-Trưởng lão có bao giờ nói đùa, lại có khi nào là không thật lòng. Ngươi theo ngài ấy lâu như vậy, còn không hiểu sao.
Nghe lời A Kiên, A Minh như được “khai sáng”, bèn dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn ta. Quả nhiên là người có “kinh nghiệm”, nói chuyện nghe khác liền. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của A Minh, vẻ mặt tự hào của A Kiên, hai người thong thả đánh xe ngựa, theo lối đi thông thường lên núi.