[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 103: Thăm thú Duy Tiên




Sáng hôm sau, Trần Thanh nhìn cái kẻ thừa lúc cậu ngủ quên mà chen vào đắp chung chăn với mình, tức điên lên.

Nói bao nhiêu lần rồi, mà tên này cứ lì như thế. Chăn của mình thì đạp lung tung, cuối cùng lúc lạnh thì chen vào nằm chung với cậu, có biết liêm sỉ là gì không hả. Đã vậy còn dám kéo chăn cậu qua hết bên hắn, chỉ chừa cho cậu chút xíu, làm cậu theo bản năng phải bám sát vào hắn ta, đi dùng “ké” lại dám khiến “chính chủ” khổ sở như vậy, tên này phải treo lên đánh ba trăm roi mới được.

Thật ra lúc Trần Thanh vừa tỉnh, thì Phương Bảo Địa cũng thức dậy rồi. Nhưng hắn ta vờ như vẫn còn ngủ say, thỏa mãn ôm chăn ấm áp. Không ngoài dự liệu, bên hông bị một lực đá vô cùng mạnh sút văng ra, cả thân hình bay lên, rồi rớt xuống giường cái “bụp”. Cú đá “chào buổi sáng” đã gửi xong, Phương Bảo Địa bèn thỏa mãn mở mắt ra, vờ ngây thơ nhìn Trần Thanh.

-Chào buổi sáng Thanh Thanh!

Trần Thanh không thèm nhiều lời với người này, như thường ngày bước xuống giường, vệ sinh bản thân sạch sẽ. Sau lưng cậu, Phương Bảo Địa tự giác gấp chăn, dọn dẹp giường ngăn nắp. Chờ đến lúc Trần Thanh khổ sở buộc xong tóc, tên này đã nhanh chóng chuẩn bị xong hết rồi, còn nhiệt tình ra ngoài gọi tiểu nhị mang bữa sáng vào phòng.

“Cốc, cốc”

-Vào đi!

A Sinh cung kính mang bữa sáng vào cho hai vị khách quý, rồi cung kính lui ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, hắn vô tình nhìn thấy vị khách cao to đang vui vẻ bám vào người vận bạch y nhỏ nhắn bên cạnh, cười tươi nói gì đó.

A Sinh chỉ có thể thở dài.

Ài, thói đời ngày nay nhà nhà đoạn tụ, người người đi “cong”. Một thẳng nam như A Sinh thật không thể hiểu giữa hai nam nhân với nhau, có cái gì mà “chơi” chứ.

Chợt có một suy nghĩ vụt lóe trong đầu A Sinh: “hay là đi Hưởng Lạc Lâu gọi thử một tiểu quan, xem thử “cảm giác” sẽ như thế nào”. Suy nghĩ này vừa vụt ra đã bị A Sinh bóp chết. Không được, hắn tuyệt đối không thể “thử” được. “Thử” rồi lỡ “ghiền”, đích tôn của nhà hắn từ đâu ra đây. Cha mẹ hắn còn đang đợi hắn ôm về một nàng dâu, sanh cho mấy nhóc tì đấy.

Tự cảnh tỉnh bản thân một hồi, A Sinh cũng quen béng mất ý nghĩ vừa nãy. Có một tốp khách nhân đến ở trọ, hắn vội cười tươi tiếp đón.

-Thanh Thanh à…!

Trong phòng thượng thạng của Hảo Hữu Điếm lại tiếp tục trình diễn khung cảnh quen thuộc. Phương Bảo Địa nhìn món ăn trong tay Trần Thanh, rồi nhìn vào mâm cơm của mình, cất giọng rên rỉ.

-Cho huynh một miếng thôi, một miếng thôi mà!

Như thường ngày, Trần Thanh vẫn làm lơ không quan tâm, chờ xử lý hết chỗ thức ăn, cậu mới hỏi hắn.

-Khi nào xuất phát?

Thấy “khổ nhục kế” không thành, Phương Bảo Địa bèn cam chịu dùng bữa. Nghe cậu gọi, hắn rầu rĩ trả lời.

-Gần đến rồi, chừng năm ngày nữa.

Trần Thanh thở ra một hơi, thật may là cuối cùng cũng đến. Cậu chịu khổ bấy lâu nay cuối cùng cũng có hồi báo rồi.

Dùng xong bữa, Phương Bảo Địa hỏi Trần Thanh.

-Đệ có muốn tham quan huyện Duy Tiên vài ngày, dù sao cũng còn sớm, chúng ta cứ đi chơi cho tận hứng.

Nghe Phương Bảo Địa nói vậy, đương nhiên Trần Thanh nhiệt tình đồng ý. Đùa à, cậu đây là đi chơi, chơi chỗ nào chả là chơi, phải tận dụng chứ.

Thế là hai người dành ra ba ngày đi tham quan huyện này, thưởng thụ món ăn và những đặc sản ở đây. Tiền dùng đương nhiên Trần Thanh chi, lao công khuân vác đương nhiên là Phương Bảo Địa làm. Thậm chí hai người thuộc hạ cũng bị hắn đuổi đi, chừa lại không gian riêng cho cả hai.

Chờ ba ngày kết thúc, không gian Trần Thanh đã chứa thêm một số vật dụng lạ mắt. Bốn người bèn tiếp tục lên đường. Lần này may là đã có thuốc, nên Trần Thanh không phải chịu khổ sở nữa, có sức mà quan sát khung cảnh xung quanh.

Khí hậu và thực vật của nơi đây cũng khá giống thời đại của cậu, không khí lại rất trong lành, không nghẹt mùi khói bụi như thành phố mà trước đây Trần Thanh sống.

Hít một ngụm khí thiên nhiên, Trần Thanh cười thỏa mãn. Đời này đã quá hạnh phúc rồi, cậu sau này dù có chết cũng không hối tiếc.

Ngồi đối diện Trần Thanh, nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt cậu, ánh mắt Phương Bảo Địa dịu dàng. Hắn thích Trần Thanh như vậy, một Trần Thanh thoải mái, tự do, không hề có áp lực. Hắn muốn cậu mãi mãi giữ được nụ cười trên môi, mãi luôn tự do phóng khoáng. Chỉ cần Thanh Thanh của hắn luôn vui vẻ, hắn nguyện hi sinh bất cứ điều gì.

Nhớ đến mật thư mà do thám trong phái trình lên, ánh mắt của Phương Bảo Địa trầm xuống, sát khí cũng vô thức tiết ra.

Ngồi kế hắn ta, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy không khí trở lạnh, không tự giác rùng mình một cái. Hành động của cậu đánh thức Phương Bảo Địa, người này vội hỏi.

-Thanh Thanh lạnh à? Có cần mặc thêm áo khoác không, hôm nay đệ mặc áo mỏng quá.

Trần Thanh lắc đầu.

-Không sao, lúc nãy đột nhiên trời trở lạnh, bây giờ đã ổn hơn rồi.

Biết bản thân lúc nãy vô tình đã ảnh hưởng đến Trần Thanh, Phương Bảo Địa ảo não. Đương lúc tên này đang phỉ nhổ bản thân không biết tự kiềm chế, thì thông qua cánh cửa sổ xe mở rộng, một dãy núi hùng vĩ dần lộ diện. Hắn liền vui vẻ chỉ ra ngoài, cười với Trần Thanh.

-Thanh Thanh nhìn kìa, kia là Nam Hồng Sơn.