-Sư tổ!
Một đệ tử nội môn vội chạy vào trong chánh điện, hốt hoảng gọi lớn. Nghe lời hắn ta, chưởng môn Vân Tiêu của phái Nam Hồng Sơn ung dung từ trong bước ra, khiển trách.
-A Thi, con sao lại như vậy nữa rồi, không phải ta đã bảo con đã là người học võ, phong thái phải nghiêm trang sao, để sư phụ con thấy con như vầy, nó sẽ phạt nặng con cho xem.
Người tên A Thi không để ý lời Vân Tiêu nói, vội chạy đến trước mặt ông ta. Sau khi hành lễ đúng mực, bèn vừa thở hổn hển vừa nói.
-Sư tổ, sư phụ con về rồi.
Vừa nghe xong, mắt Vân Tiêu sáng lên, bộ dáng vui mừng.
-Nó về rồi à, đang ở đâu thế?
A Thi rụt rè.
-Sư phụ đang leo “cửu thiên tam bách bộ”…
Vân Tiêu sửng sốt.
-Nó leo cái đó làm gì, nó đã là đệ tử của Nam Hồng Sơn rồi mà.
Rồi ông giật mình.
-Không lẽ…nó…
A Thi gật đầu.
-Dạ, sư phụ leo cùng một người khác, là một nam nhân.
Vốn A Thi nghĩ rằng, sư tổ sau khi nghe được tin tức động trời như vậy, sẽ giật mình sửng sốt. Thế nhưng làm hắn mừng hụt rồi, sư tổ sau khi nghe lời hắn, ngược lại cười vui vẻ, vừa gật đầu vừa vuốt râu.
-Thằng này giỏi, quả nhiên không hổ là đệ tử Vân Tiêu ta, mới đó đã lừa được người vào tay rồi.
A Thi sửng sốt.
-Sư tổ, ý của ngài là…
Vân Tiêu phất tay với hắn ta, loáng cái đã không thấy thân ảnh ông đâu, chỉ còn âm thanh vang vọng lại.
-Mau tập hợp mọi người lại, đón chào sư phụ và sư mẫu của con lên núi thôi.
…
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Thanh leo núi, nhưng đây là lần đầu tiên mà cậu lại leo núi thoải mái đến vậy.
Vốn lúc ban đầu cậu cũng đã cố “tự lực cánh sinh” mà leo bằng hai chân mình, đến lúc mỏi quá rồi, cậu bèn bất chấp mặt mũi mà leo lên lưng người bên cạnh. Ai bảo tên này tự giác như vậy, vừa thấy cậu đứng chống gối thở đã ngay lập tức cúi người, bảo cậu lên lưng.
Nằm trên lưng Phương Bảo Địa, Trần Thanh thích thú nhìn cảnh sắc hai bên đường. Thật ra cũng chẳng có gì tò mò, chỉ toàn cây là cây. Nhìn chán, cậu bèn nhìn người dưới thân mình.
Ở với Trần Thanh lâu, người này cũng lây nhiễm thói quen của cậu, tóc chỉ buộc tạm ra sau lưng bằng một mảnh vải mỏng. Tên này biết cậu khiết phích, cho nên luôn giữ bản thân sạch sẽ.
Thể lực tên này cũng khá tốt. Dẫu đã leo một đoạn bậc thang dài, thậm chí còn phải cõng theo một nam nhân khác là cậu, người này vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi, hơi thở vẫn bình thường, nhịp chân vẫn ung dung, Trần Thanh thật ghen tỵ với hắn ta.
Đi thật lâu, thật lâu, đến lúc cậu chán nản chỉ biết gục đầu lên vai tên kia, thì cuối cùng cũng đến đỉnh núi. Nhìn một rừng người đang xếp hàng đón bên trên, Trần Thanh há hốc mồm ngạc nhiên.
Cái quỷ gì thế!
Nói là đến đây “thăm nhà” mà, sao thế trận lại giống như đang chuẩn bị đánh lộn vậy. Nếu bảo cậu đánh nhau với bọn họ, thay là cho cậu giơ cờ trắng đầu hàng đi. Gì chứ bọn họ mỗi người chỉ cần phun ra một ngụm nước bọt, đã có thể cuốn trôi cậu xuống chân núi rồi đấy.
Trần Thanh giật mình như vậy cũng là hợp lí. Dù là ai tự nhiên lại bị cả ngàn ánh mắt dòm trừng trừng vào đều cảm thấy khó chịu. Huống gì đám người tụ tập trên đỉnh núi cũng đâu chỉ vài ngàn, mà kẻ nào cũng võ công cao cường, trang bị vũ khí cận kề bên thân, hỏi sao cậu không bị áp lực cho được.
Trần Thanh thầm nhủ, bọn người này lẽ nào là đang “dằn mặt” cậu sao.
Thật ra Trần Thanh đã oan uổng mấy người kia rồi, người ta nào dám làm cái gì mà thị uy với ái nhân của Phương Bảo Địa. Nên biết tên này nổi tiếng thù dai, động vào “vợ” hắn một cái, cả đời này đừng mong sống yên.
Thật ra, lí do cho sự tập trung đông một cách bất thường này, phải kể đến câu chuyện của “cửu thiên tam bách bộ”.
Ngược lại thời Nam Hồng Sơn vừa dựng phái, tổ sư Nguyễn Nguyên Tộ trãi qua vô vàn khó khăn mới xây dựng nên bổn phái thuở ban sơ. Ông cũng dóc lòng truyền dạy võ nghệ cho trưởng tử của mình là Nguyễn Tỵ, hòng để y kế thừa bản thân, rạng danh bổn phái.
Và, câu chuyện “cửu thiên tam bách bộ” bắt nguồn từ đây.
Nguyễn Tỵ phải lòng một nữ nhân ma giáo, quyết cãi lời phụ thân để lấy người này. Hiển nhiên Nguyên Tộ sao lại đồng ý, thế là một màn cẩu huyết ngược tâm ngược thân đã diễn ra, kết quả là Nguyễn Tỵ bị nhốt tại mật thất của Nam Hồng Sơn, yên tĩnh mà “sám hối”. Yêu nữ ma giáo bị đánh trọng thương, mang theo thương tích trốn thoát.
Ba tháng sau, yêu nữ này lại xuất hiện, đồng thời mang theo lực lượng ma giáo phong tỏa Nam Hồng Sơn, yêu cầu Nguyên Tộ trả lại phu quân cho mình.
Chuyện năm xưa đã lâu, lại qua nhiều lời kể “thêm mắm dặm muối” nên chẳng ai biết chính xác điều gì đã xảy ra. Chỉ biết trong cuộc chiến đó, ma nữ bị chết, đồng thời mất đi cũng là đứa bé trong bụng nàng ta. Nguyên Tộ lặng im rời Nam Hồng Sơn, xuống tóc xuất gia, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện. Nguyễn Tỵ lên làm chưởng môn, thống lĩnh Nam Hồng Sơn ngày một lớn mạnh. Cả đời không kết hôn, sau truyền lại chức chưởng môn cho đại đệ tử của mình.
Những người chứng kiến màn huyết án năm xưa giờ cũng đã tan thành khói bụi, lịch sử chẳng để lại gì ngoài vài cái tên. Nhưng kể từ đó, trong giáo huấn của bang phái Nam Hồng Sơn thêm một quy định mới.
“Phàm là bất kì kẻ nào có việc cầu cạnh Nam Hồng Sơn. Chỉ cần có thể vượt qua chín ngàn ba trăm bậc thang lên núi, có thể gặp trực tiếp chưởng môn. Bất kì đệ tử nào của bổn phái, chỉ cần có thể cùng ái nhân leo chín ngàn ba trăm bạc thang này, dù đối phương có là bất kì ai, cũng sẽ nhận được sự công nhận của bổn phái.
Tổ huấn này truyền thừa đời đời chưởng môn Nam Hồng Sơn. Tuyệt không được làm trái.
Chưởng môn Nam Hồng Sơn đời thứ hai. Nguyễn Tỵ di huấn.”
Ba nghìn chín trăm dặm thang này về sau được đặt tên là “cửu thiên tam bách bộ”. Bức màn tổ huấn thêu dòng chữ dặn dò của Nguyễn Tỵ đời đời được treo trong chính điện Nam Hồng Sơn, như để nhắc con cháu về một quá khứ bi thương năm ấy. Dẫu không biết chuyện năm xưa là có điều gì, nhưng đệ tử Nam Hồng Sơn biết rằng, chỉ cần vượt qua được “cửu thiên tam bách bộ”, ái nhân của bọn họ sẽ có thể được sự che chở của Nam Hồng Sơn.
Nhưng việc leo dãy bậc thang này liệu có dễ?
Chưa nói quãng đường xa xôi, cửu thiên tam bách bộ cũng đã được tạo từ xa xưa, đường gồ ghề khó bước. Để có thể leo các bậc thang này, một đệ tử bình thường là không thể làm được. Nam Hồng Sơn chỉ nhận nam đệ tử, nên đương nhiên ái nhân của họ sẽ là nữ nhân, vậy hỏi làm sao một nữ nhân lại đủ sức theo cùng. Hơn nữa từ xưa đến giờ, đệ tử Nam Hồng Sơn đa phần khá “ngoan”, chuyện yêu đương gì cũng dễ nói, cũng chẳng cần cầu cạnh cái gì để mà “leo thang”.
Trong lịch sử Nam Hồng Sơn, cách đây một trăm năm từng có người thử leo qua thang này, người yêu tên kia lúc đó là kẻ thù của cả giang hồ. Kết quả là người này và ái nhân được Nam Hồng Sơn che chở, thoái ẩn giang hồ, một đời bình an.
Thời gian thôi đưa, thế rồi một trăm năm sau, đến lượt Phương Bảo Địa lặp lại điều này.