[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 102: Cám treo mà heo nhịn đói




Nhận gói thuốc từ tay A Kiên, Trần Thanh gật đầu, rồi nói với hắn.

-Phòng bên cạnh đã chuẩn bị, ngươi vào nghỉ ngơi đi.

A Kiên vâng dạ, lui ra ngoài rồi đóng kín cửa lại. Lúc này Phương Bảo Địa đã thay đồ mới, thong dong đi ra ngoài, ngồi vào bàn cơm chung cậu.

-Đợi đến phái rồi, huynh sẽ nói Hoàng trưởng lão làm thuốc cho đệ. Y thuật của ông ta rất cao siêu, chắc chắn sẽ tốt hơn mấy loại thuốc rẻ tiền này.

Vừa gắp một đũa thức ăn trên bàn niếm thử, Trần Thanh đã nhăn mày nhả thứ trong miệng ra, ói nhiều nên vị giác của cậu khó chịu, thật không ăn nổi đồ ăn này. Cậu bèn lấy một hộp phở bên trong không gian ra, vừa ăn vừa trả lời Phương Bảo Địa.

-Nếu ông ấy có thời gian thì tốt. Không thì cũng đừng làm phiền, ta không muốn mang tiếng là gây phiền toái.

Phương Bảo Địa cười sủng nịnh với cậu.

-Có gì đâu mà phiền toái, ông ấy suốt ngày ở trong phòng thuốc, đệ cứ xem như giao thêm việc cho ông ấy bớt rảnh vậy.

Trần Thanh không trả lời, tùy người này vậy. Cậu không có ý kiến.

Cậu không có ý kiến, nhưng Phương Bảo Địa thì có. Từ dạo hai người “vạch mặt nhau”, Trần Thanh không thèm tránh hắn mà thoải mái lấy đồ trong không gian ra. Đến thời điểm hiện tại, cậu đã đưa cho hắn hai mươi thanh trường kiếm cùng mười thanh đại đao, mỗi loại đều là bảo vật thiên hạ. Phương Bảo Địa giữ lại cho mình một thanh cầm thuận tay nhất, số còn lại cũng đưa cho đệ tử và thuộc hạ thân tính. Hắn biết, đây chỉ là số nhỏ trong “đống tài sản” bên trong của Trần Thanh. Nhưng Phương Bảo Địa không hỏi gì khác,việc vạch trần bí mật của Trần Thanh không phải là chuyện hắn muốn. Nếu có thể, hắn mong cậu vẫn giữ được bí mật của mình, vì như vậy cậu sẽ cảm thấy an toàn.

Chuyện trước đây là do bị bức đến bước đường cùng, hắn chỉ có thể lấy điều này để cậu “nhường bước” cho hắn đứng kề cạnh. Mấy thanh kiếm cùng đao kia có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng nếu nhận chúng có thể giúp Trần Thanh an tâm hơn, thì hắn nhận vậy.

Thế nhưng, những thứ bảo vật của cậu hắn có thể nhịn được, chỉ có duy nhất một thứ dù cố thế nào cũng không yên.

Số là từ dạo ấy, Trần Thanh lúc nào hứng chí sẽ lấy mấy thứ đồ ăn mà mình “tàng trữ” trong không gian ra, không kiêng dè gì mà ăn ngay trước mặt Phương Bảo Địa. Nhìn thấy mấy loại thức ăn lạ lùng, lại ngửi thấy hương đồ ăn thơm ngon, có là thần cũng không nhịn được.

Nhưng dù hắn năn nỉ ỉ oi thế nào, Trần Thanh cũng quyết không chia cho hắn dù là một chút. Đây khác nào là tra tấn trá hình, quả thật khiến người ta sống không bằng chết mà.

Như hiện tại, mặc Phương Bảo Địa “nhìn miệng” chăm chú như thế nào, Trần Thanh vẫn vô cùng tự nhiên mà gắp đũa phở cho vào miệng, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Nuốt thêm một ngụm nước bọt, Phương Bảo Địa cảm thấy đồ ăn trong miệng mình quả thật không phải cho người ăn. Thế là cố gắng thêm một lần nữa, mặt tỏ vẻ đáng thương.

-Thanh Thanh, thơm quá. Đệ cho huynh liếm một cái, một cái thôi được không?

Tất nhiên, câu trả lời của Trần Thanh không hề thay đổi.

-Mơ đi.

Phương Bảo Địa ảo não, mơ cũng có được đâu. Không phải hắn chưa từng xin ăn cậu trong mơ, nhưng trong những giấc mơ ấy, cậu rất vô tình mà nói với hắn: “Cút đi”.

Quả nhiên Thanh Thanh quá nhẫn tâm mà, dù mơ cũng không chịu cho hắn ké chút nào.

Trong ánh nhìn khao khát của Phương Bảo Địa, Trần Thanh húp số nước sốt trong tô đến giọt cuối cùng. Rồi chuyển tô dơ lại vào trong không gian, để riêng ra khi nào rảnh sẽ rửa. Cơm no rượu say, cậu bèn dùng dụng cụ đánh răng trong không gian, vệ sinh bản thân sạch sẽ, rồi thay áo lên giường ngủ.

Thấy Trần Thanh đã nhắm mắt ngủ say rồi, Phương Bảo Địa lắc đầu cười khổ. Quá gian lao, quá khó khăn rồi, đến khi nào hắn mới có thể “rinh vợ” về nhà đây.

Giải quyết sạch chỗ thức ăn trong mâm, Phương Bảo Địa lấy trong bọc đồ của mình ra một chiếc bàn chải đánh răng và tuýp kem y như của Trần Thanh.

Số là Trần Thanh tên này mất bệnh khiết phích, làm sao chấp nhận một kẻ suốt ngày cạnh mình mà chỉ đánh răng bằng nước lọc. Cho dù quả thật chưa từng nghe tên kia “toát” ra mùi hôi gì, nhưng quả thật ám thị tâm lý không nhịn được.

Cho nên, sau khi biết Phương Bảo Địa biết rõ bí mật mình, cậu không kiêng dè gì mà đưa cho hắn ta bàn chải và kem đánh răng hiện tại, hướng dẫn hắn ta cách sử dụng cho đúng, còn ra lệnh nếu hắn không đảm bảo vệ sinh, tuyệt đối sẽ không cho phép đứng cạnh mình. Vừa nghe cậu ra “tối hậu thư”, Phương Bảo Địa đã vâng lời răm rắp, dùng hiện thực chứng minh cho cậu biết là bản thân rất “sạch sẽ”, tuyệt không cho cậu cơ hội đá đít mình.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ, hắn cởi áo ngoài rồi nằm lên nửa bên giường mà Trần Thanh chừa cho mình. Sau nhiều cố gắng, hắn vẫn giữ được quyền lợi nằm ở nửa giường cạnh cậu. Quả thật là đắng cay trăm bề.

Mặc dù lí do thỏa thuận của Trần Thanh là muốn có kẻ ở bên bảo vệ mình, nhưng đối với tên này mục đích của cậu là gì không quan trọng, quan trọng là mục đích nằm chung giường với cậu của hắn đã hoàn thành, hắn vui là được.

Chờ Trần Thanh ngủ say. Tên này liền đạp chăn của mình xuống dưới, nhẹ kéo tấm chăn trên thân người nằm cạnh, rồi chen vào đắp cùng.

Hơi ấm bên cạnh thật dễ chịu, Phương Bảo Địa mỉm cười đi vào giấc ngủ.