[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 101: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu




Trong ánh mắt mong đợi của A Sinh, người bên trong dần lộ diện. Trước tiên là vạt bạch y trắng thắng tuyết, tiếp đó là suối tóc đen mượt, nửa trên khuôn mặt bị che bằng mặt nạ, chỉ để lộ một đôi môi đỏ mọng và chiếc cằm duyên dáng. Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho A Sinh ngơ ngẩn, chờ đến lúc định thần lại, người này đã đứng trước mặt A Sinh rồi, đang dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn.

A Sinh giật mình với độ cao của người trước mặt, thầm nghĩ một nữ nhân sao lại có thể cao như thế, đến lúc định thần lại, hắn sửng sốt khi nhận ra người này là nam.

Là nam???

A Sinh hốt hoảng, sao lại có thể là nam được. Chuyện này không đúng, một nam nhân sao lại có dáng vẻ yểu điệu như thế, người này vẫn đang được người kế bên ôm vào lòng kìa. Đẹp như vậy lại là nam nhân, có còn thiên lý không vậy!

Nếu Trần Thanh biết tên này đang nghĩ gì, hẳn cậu sẽ bất chấp tất cả mà lao vào chém hắn thành mấy khúc.

Cái gì gọi là “yểu điệu” hả, cậu đây là bị say xe. Bây giờ cậu ngay cả đứng còn không có sức, phải nhờ tên kế bên giữ mình lại này. Tên thợ rèn này rõ ràng đang đỡ cậu, vào miệng A Sinh lại trở thành “ôm vào lòng”, hỏi sao cậu không giận cho được.

Rồi còn cái gì mà nam nhân không được đẹp, tên này kiến thức hạn hẹp, nam nhân đẹp có cái gì mà bất ngờ, cậu cứ đẹp đấy, đẹp long trời lở đất luôn, thì sao nào. Về sau cậu nhất định sẽ cưới một đại mỹ nhân, đẻ ra mấy đứa con đẹp xuyên biên giới, đẹp phi nhân loại, khiến cho mấy kẻ khác nhìn mà chết thèm luôn. Lúc đó đừng có ai mơ mà chạy lại trước cậu nhận làm cha vợ hay cha chồng gì hết. Cút tất.

Cũng may hiện tại Trần Thanh không có “thuật đọc tâm”, cho nên cậu không phải phí sức mà nổi điên với tên tiểu nhị trước mặt. Tất cả sức lực của Trần Thanh đều dành cho việc cố đứng vững, không ngã bẹp ra đường, thì còn sức đâu để mà lưu ý vào kẻ khác.

Nhưng Trần Thanh không thấy, Phương Bảo Địa lại thấy. Nhìn tên tiểu nhị trước mặt dán chặt mắt vào ái nhân của mình, hắn tức giận ôm chặt cậu vào lòng, lạnh lùng nói.

-Bọn ta cần hai gian phòng thượng hạng. Nhanh chuẩn bị.

A Sinh bị trừng cảnh cáo, vội cụp mắt xuống, không dám nhìn thêm gì. Hắn cung kính vâng dạ rồi dẫn ba người vào trong, xe ngựa được giao cho hạ nhân khác dắt vào chuồng chăm sóc.

Ba người nhanh chóng được dẫn đến phòng, A Sinh chu đáo hỏi0 bọn họ.

-Khách nhân có cần gì thêm không ạ?

Phương Bảo Địa gật đầu.

-Chuẩn bị cho chúng ta ít thức ăn, và cả nước tắm rửa.

Rồi hắn chỉ vào thuộc hạ của mình.

-Ngươi dẫn hắn sang phòng của mình, cũng chuẩn bị thức ăn và nước uống cho hai người bên đó, một lát nữa sẽ có thêm thuộc hạ của ta đến.

Người đang đứng kế bên cúi chào Phương Bảo Địa, rồi được tiểu nhị dẫn đến phòng mình.

Chờ cánh cửa phòng vừa đóng lại, Trần Thanh từ nãy giờ “cố giữ hình tượng” đã ngã vặt ra giường, nằm yên không muốn động đậy.

Phương Bảo Địa thấy cậu như vậy, nhẹ khuyên.

-Đệ “vào trong” đi, bên ngoài có ta canh gác.

Từ dạo nói rõ cùng nhau, Trần Thanh biết người này đã quá rành bí mật của cậu, nên chẳng thèm giấu giếm gì nữa. Những lúc chỉ có hai người, cậu vô tư lấy đồ ra hoặc đưa vật vào trong đó. Cũng tự nhiên ra vào không gian. Nhờ đó, Phương Bảo Địa cũng phát hiện chỉ cần cậu vào trong đó, khi ra tinh thần sẽ thoải mái hơn.

Có lần hắn còn phát hiện, một vết thương nhỏ trên người cậu đột ngột biến mất sau khi đi ra từ không gian, cũng hiểu được sự kì diệu của bí mật kia. Ý thức được chuyện này, hắn càng quyết tâm giúp cậu che giấu. Nếu để kẻ khác biết được, dù là hắn cũng khó bảo vệ cậu.

Trần Thanh liếc nhìn người bên cạnh một cái, rồi đột ngột biến mất, đi vào không gian. Ngâm mình trong không gian, mọi mệt mỏi cũng tan biến mất. Trên xe ngựa Trần Thanh không dám trốn vào đây, bởi cạnh bên là hai thuộc hạ của Phương Bảo Địa. Mấy người học võ này, giác quan rất nhạy, tên Phương Bảo Địa từng cùng cậu nói qua, chỉ cách một tấm ván gỗ, nếu thấy hơi thở của cậu đột ngột biến mất, chắc chắn hai người bên ngoài sẽ sinh nghi. Cho nên, dù rất muốn cậu cũng không dám trốn vào.

Hơn nữa, quy tắc của không gian là đi vào từ chỗ nào, sẽ đi ra tại chỗ ấy. Cậu mà hí hửng đi vào, chờ lúc cậu ra thì xe ngựa đó đã đi tít mù xa rồi, còn đâu cho cậu ngồi nữa. Nên Trần Thanh cố nhịn lại nhịn, cuối cùng xung quanh chỉ còn lại hai người là cậu với tên thợ rèn, cậu có thể yên tâm rồi.

Hít thở vài ngụm khí trong lành bên trong, tâm trạng của Trần Thanh thư giãn hẳn. Chờ đến lúc mọi mệt mỏi của cậu tan hết, người tỉnh táo hơn, cậu liền nhìn ra bên ngoài không gian. Thấy không có kẻ nào khác, bèn thay đồ mới rồi ra ngoài.

Tên Phương Bảo Địa kia vẫn chăm chú ngồi cạnh bên canh gác, thấy cậu ra liền gật đầu một cái, rồi ra sau bình phong tắm rửa, hẳn là tiểu nhị đã mang nước tắm lên.

Chờ đến lúc Phương Bảo Địa tắm xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Trần Thanh lên tiếng.

-Ai vậy?

Người bên ngoài cung kính trả lời.

-Bẩm thiếu gia, là tiểu nhân - A Kiên ạ.

Trần Thanh gật đầu.

-Vào đi.

“Két”

Cánh cửa bị đẩy vào, A Kiên lúc nãy được cử đi mua thuốc đã trở lại, cung kính dâng bọc giấy trong tay cho cậu.

-Bẩm thiếu gia, thuốc đã mua, tiểu nhân đã căn dặn tiểu nhị đi sắc thuốc, một lát nữa sẽ bưng lên. Còn đây là viên ngậm chống say xe, đại phu căn dặn người cứ ngậm trong miệng lúc ngồi xe, sẽ không vấn đề gì.