[Đam Mỹ] Lực Hấp Dẫn

Chương 42: Đăng bài




Edit: Pa

[Thái độ học tập của bạn sinh viên này chưa tích cực cho lắm]

***

"Em sẽ đăng lên Weibo trước."

"Ừ." Hàn Hành Chu nhìn xuống điện thoại của mình.

Thẩm Cảnh Duyên đã chia sẻ liên kết (link) để thông báo cho những độc giả đang theo dõi mình rằng bộ truyện dài tập đã bắt đầu cập nhật trên website. Sau khi đăng lên Weibo và diễn đàn xong cậu mới để ý xem Hàn Hành Chu đang làm gì.

"Anh đang gõ cái gì đấy?"

Hàn Hành Chu cầm điện thoại lên hươ hươ trước mặt Thẩm Cảnh Duyên, mất mấy giây cậu mới nhận ra đó là mục bình luận dưới chương vừa đăng.

"Anh vừa bình luận à?"

"Phải." Hàn Hành Chu vừa đăng ký một tài khoản mới, mua toàn bộ tiểu thuyết của Thẩm Cảnh Duyên, còn tiện tay tặng quà cho cậu. Mặc dù tiền thưởng của anh không nhiều, nhưng phần nào cũng đã thể hiện sự ủng hộ mình dành cho Thẩm Cảnh Duyên, nhưng chừng ấy không đủ để thể thu hút được sự chú ý của Thẩm Cảnh Duyên.

"Đưa em nhìn xem."

Sau khi cậu chia sẻ, bên ứng dụng cũng đẩy bài lên thì số lượt xem trên chương đầu tiên đã tăng theo cấp số nhân. Những người đã đọc hay chưa đọc đều để lại lời nhắn dưới phần bình luận. Thẩm Cảnh Duyên kéo đến trang thứ hai, thấy một tin nhắn từ độc giả có id xingzhou_: [Viết hay lắm, cố lên.]

Nếu Thẩm Cảnh Duyên không quen biết Hàn Hành Chu thì hẳn là cậu sẽ lướt qua những bình luận kiểu như thế.

"Id của anh..." Thẩm Cảnh Duyên thấy mặc dù hơi ngộ nhưng vẫn có điểm đáng yêu, "Quá dễ nhận."

"Phải không đó?" Hàn Hành Chu không nghĩ như vậy, "Anh dùng id này cho nhiều ứng dụng."

"Ò." Thẩm Cảnh Duyên lại chăm chăm vào khu bình luận, giờ vẫn chưa có ai viết nhận xét dài, cũng chẳng có mấy lượt xem, tỉ lệ đánh giá tích cực là 100%. Thẩm Cảnh Duyên biết, chẳng qua là lượt xem còn ít, bao giờ có nhiều người đọc hơn thì những bình luận không tốt hay góp ý chỉnh sửa cũng sẽ dần hiện lên.

"Em nhớ tới hồi vừa vừa ký hợp đồng, quả thực không dám nhìn phần bình luận."

"Vì sao? Có người mắng em à?"

"Cũng không hẳn là như thế." Thẩm Cảnh Duyên nghĩ lại, "Lúc đó em mới viết, cũng chưa nổi tiếng mấy, trái tim vẫn mong manh như thuỷ tinh, hễ thấy ai chê bai thì không dám đọc lại."

"Trên mạng có nhiều người chỉ cần rũ bỏ tấm áo hiện thực sẽ trở thành kẻ thô lỗ." Hàn Hành Chu chau mày, vòng tay qua vai Thẩm Cảnh Duyên vỗ về cậu.

"Bây giờ em có nhìn thấy cũng chẳng sao." Thẩm Cảnh Duyên cười với Hàn Hành Chu, "Lúc đó em không tự tin vào bản thân mình, nhưng bây giờ em đã biết những người hy vọng em sẽ tốt lên và thích em đông hơn nhiều so với những người không thích em. Với lại, thực ra hầu hết mọi người đều rất lịch sự khi họ góp ý hoặc để lại bình luận cho em."

"Em biết an ủi chính mình là tốt rồi." Hàn Hành Chu nghiêm túc nói, "Nếu anh nhìn thấy thì sẽ báo cáo (report) cho em."

Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười rồi hôn lên má Hàn Hành Chu, "Anh còn được việc hơn cả biên tập của em."

Hai người đùa giỡn một hồi, phần bình luận càng ngày càng xôm. Thẩm Cảnh Duyên xem đại khái rồi ghi nhớ một số đề xuất. Cùng lúc đó, điện thoại của Lục Dương chẳng mấy đã gọi tới.

"Em vừa đọc chương mới của anh!" Tiếng Lục Dương rú lên từ điện thoại, lớn đến mức Hàn Hành Chu ngồi bên cạnh cũng nghe rõ.

"Chồng anh bảo em ồn ào quá." Thẩm Cảnh Duyên vô thức than phiền, giây tiếp theo lập tức nhận ra cậu vừa đào hố cho mình, cậu ngoảnh đầu nhìn về phía Hàn Hành Chu, đối phương có vẻ rất hứng thú.

"A." Lục Dương tém tém lại một chút, có tiếng vải sột soạt truyền sang, Thẩm Cảnh Duyên nghe thấy một giọng lạ hoắc cất lên: "Xin chào, tôi cũng vừa đọc truyện của cậu xong, không tồi."

Thẩm Cảnh Duyên đoán đấy là Kỳ Hằng - anh của Lục Dương, "Cảm ơn."

"Em cũng là có anh trai chống lưng nhá." Lục Dương khoe khoang.

Thẩm Cảnh Duyên: "..."

Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng Lục Dương nói, "Chờ anh ra thêm một vài chương nữa thì em lại vẽ cho anh nữa nha."

"Ok, anh đợi em sáng tạo."

Sau khi cậu cúp máy, Hàn Hành Chu cúi người hôn Thẩm Cảnh Duyên rồi hỏi, "Cuối cùng thì anh cũng có danh phận rồi?"

Thẩm Cảnh Duyên vỗ đầu, "Anh nói như thể em là thằng cặn bã vậy."

"Em nhắc lại được không?" Hàn Hành Chu bắt đầu học cách đưa ra yêu cầu, càng ngày càng giỏi.

"Không thể." Thẩm Cảnh Duyên cố tình trêu chọc anh, "Bởi vì em phải đi sửa văn rồi."

Hàn Hành Chu hôn Thẩm Cảnh Duyên một lúc rồi mới buông cậu ra.

Thời gian sau khi đăng truyện cũng là khảo nghiệm mới của tác giả, độc giả đưa ra những kiến nghị mang tính xây dựng cũng xem như mang đến ý tưởng mới cho tác giả, hai bên dùng cách thức của riêng mình để bộ truyện trở nên hoàn hảo hơn.

Vậy nên, trong khoảng thời gian Thẩm Cảnh Duyên đăng chương mới, Hàn Hành Chu thấy không những Thẩm Cảnh Duyên chẳng nhẹ nhõm hơn trước mà còn nghiêm túc hơn trong việc chỉnh sửa, cập nhật lại bản thảo. Không ít tình tiết cùng hệ thống nhân vật đã được nhào nặn cho hoàn thiện hơn dựa theo những gợi ý, Thẩm Cảnh Duyên chỉnh chỉnh sửa sửa hết chương này đến chương khác, chỉ có như vậy mới đem đến cho mọi người một cốt truyện hoàn hảo hơn.

Đối với Hàn Hành Chu, đây cũng là một trải nghiệm mới. Trước giờ, anh chỉ nghĩ rằng tác giả nghĩ ra một câu chuyện nào đó rồi viết nó ra, nhưng anh lại bỏ qua vai trò của người đọc trong đó, thậm chí bỏ qua công sức của người sáng tác ra mỗi tác phẩm ấy. Bởi vì điều này, anh đã nhắc nhở chính mình, trước đây quá ngu dốt nên mới sinh ra một chút hiểu lầm.

Chỉ có điều dù bận rộn đến đâu, Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu cũng không thiếu thấu đáo như lần trước. Có đôi khi, hai người làm việc cùng nhau đến hơn mười một giờ, có thể là Hàn Hành Chu nói trước, cũng có thể là Thẩm Cảnh Duyên nói trước, chỉ cần một cử chỉ hoặc một biểu cảm nho nhỏ là đã hiểu được ý của đối phương.

Chẳng hạn như bây giờ.

Hàn Hành Chu tắt máy tính rồi hỏi Thẩm Cảnh Duyên, "Em viết xong chưa?"

"Sắp rồi." Thẩm Cảnh Duyên ngẩng đầu nhìn anh, "Sao trông anh vội thế?"

"Vẫn ổn." Hàn Hành Chu đi tới bên cạnh Thẩm Cảnh Duyên, cúi đầu hôn cậu.

Thẩm Cảnh Duyên trêu chọc anh: "Sao trước đây em không thấy anh "chán ghét" [1] như vậy chứ."

Hàn Hành Chu giật mình, theo bản năng định nói lời xin lỗi nhưng anh ấy nhanh chóng thay đổi giọng điệu rồi nói, "Anh cũng chẳng biết tại sao lại thế."

Thẩm Cảnh Duyên bật cười, cậu đã hiểu nụ hôn của Hàn Hành Chu có ý gì rồi, cậu vỗ nhẹ vào tay Hàn Hành Chu như để dỗ dành: "Đợi em một tí thôi."

"Vậy anh vào trong phòng chờ em."

"Vâng."

Thẩm Cảnh Duyên nghe thấy tiếng cửa thư phòng đóng lại, trong lòng thầm nghĩ, cứ tưởng tìm được một người cha nhưng ai ngờ bây giờ chẳng khác gì ôm theo một đứa nhỏ.

Một lúc sau, Thẩm Cảnh Duyên lưu tài liệu, điều chỉnh thời gian đăng bản thảo rồi vào phòng tìm Hàn Hành Chu. Cậu nhào lên người Hàn Hành Chu rồi nói:

"Em đến nộp bài tập cho giáo sư Hàn của chúng ta đây."

Bản thân giáo sư Hàn cũng không quên đưa ra nhận xét:

"Thái độ học tập của bạn sinh viên này chưa tích cực cho lắm, thêm một bài nữa đi."

Thẩm Cảnh Duyên bật cười, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của Hàn Hành Chu.

_____

[1] Chán ghét: Bản gốc là nị oai. Để nói về cảm giác chán ghét, vì điều gì đó lặp lại quá nhiều lần hoặc quá lâu. Có thể hiểu đây là cách nói ngược thể hiện lời thân mật của những người yêu nhau.

_____

Phần cuối chán lắm à mọi người chả chịu vote hay cmt gì cả. Tôi buồn lấm lem.