[Đam Mỹ] Lực Hấp Dẫn

Chương 41: Cảm ơn




Edit: Pa

[Hãy cứ là chính mình]

***

Thật ra, đã hai ngày rồi họ không gặp nhau, giữa lúc công việc bận rộn thì chừng ấy thời gian cũng chỉ chớp mắt là qua. Thế nhưng Hàn Hành Chu luôn dành một phần nhỏ trong tâm trí để nghĩ xem Thẩm Cảnh Duyên đang làm gì. Dẫu sao cũng không ở cùng một thành phố, cảm giác ràng buộc mà người ta vẫn thường nói dường như đã bén rễ sâu hơn.

Hai ngày cũng miễn cưỡng xem như là một cuộc chia ly ngắn. Thẩm Cảnh Duyên dậy sớm để lên máy bay, lúc về đến nhà đã đói mềm người, giải quyết xong bữa sáng mới thân mật với Hàn Hành Chu một chút.

"Tối hôm qua không vui sao?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi.

"Đâu có." Hàn Hành Chu dọn dẹp bàn ăn, anh bảo Thẩm Cảnh Duyên tắm rửa đi rồi lên giường ngủ một lát, "Anh chỉ hơi sợ một chút."

"Ò." Thẩm Cảnh Duyên biết thực ra Hàn Hành Chu là người hiếu thắng từ trong xương cốt, chỉ là anh ấy không nói nhiều về điều đó như những người khác, có ai khi yêu mà không muốn nửa kia thấy phương diện hoàn hảo nhất của mình, Hàn Hành Chu cũng không ngoại lệ. Có lẽ đối phương sợ bản thân sẽ phạm phải một "vết nhơ" rồi đánh mất đi tình yêu từ bạn đời.

"Lúc đó anh thấy, dường như mình đang vô cớ gây chuyện nên không muốn giận cá chém thớt với em." Hàn Hành Chu nhìn mặt thăn dò xem thái độ của cậu ra sao rồi vội vã lái sang chuyện khác, "Nhưng về sau anh sẽ không như thế nữa."

"Ừm." Thẩm Cảnh Duyên bước xuống giường, vỗ đầu Hàn Hành Chu như vuốt lông chó cún. Vị giáo sư Hàn vẫn luôn nghiêm túc trước mặt toàn thể sinh viên ấy giờ đứng trước mặt cậu lại có thể hình dung bằng hai chữ "lanh lợi".

"Em biết rồi."

Thẩm Cảnh Duyên nói xong liền quay về giường nằm tiếp. Vì quá mệt mỏi sau chuyến bay, hơn nữa tối qua cứ mong ngóng tới chuyến bay sớm nay nên ngủ chẳng yên giấc, giờ yên ổn về đến nhà rồi thì cơn buồn ngủ mới đổ ập tới.

Hàn Hành Chu vẫn chưa xong việc nhưng cũng không gấp nên dọn dẹp bàn ăn xong anh lại giúp Thẩm Cảnh Duyên cất vali. Thẩm Cảnh Duyên đi không lâu nên đồ đạc cũng chẳng có mấy.

Thu xếp xong hết việc nhà, Hàn Hành Chu tính sang thư phòng, suy nghĩ một chút rồi vào phòng ngủ ngó một cái mới yên lòng làm việc tiếp. lúc này, Thẩm Cảnh Duyên đang say giấc, cậu trùm chăn ngủ mê mệt nên chẳng cảm nhận được những hành động của Hàn Hành Chu. Hàn Hành Chu bước đến bên giường, ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn Thẩm Cảnh Duyên ngủ một lúc. Hai ngày nay, anh luôn mất tập trung vì nhớ Thẩm Cảnh Duyên, đợi đến khi thật sự thấy nhau rồi mới nhận ra rằng cảm giác nhớ nhung ấy sâu đậm đến nhường nào.

Thẩm Cảnh Duyên ngủ tới gần hai giờ chiều mới tỉnh.

"Đói bụng không?" Hàn Hành Chu hỏi khi thấy Thẩm Cảnh Duyên đứng ở trước cửa thư phòng.

"Cũng bình thường." Thẩm Cảnh Duyên ra phòng khách lấy cốc nước, "Mệt chết em rồi."

"Lát nữa em có muốn ra ngoài ăn tối không?"

"Muốn!" Thẩm Cảnh Duyên vò đầu bứt tóc, "Anh đợi em đi chỉnh trang lại."

"Ừ."

Trên đường đi, Thẩm Cảnh Duyên chia sẻ với Hàn Hành Chu về những điều mắt thấy tai nghe trong buổi tiệc. Cũng giống như Thẩm Cảnh Duyên, mọi người đều muốn thử thách bản thân, muốn viết về những chủ đề mà mình hứng thú. Thẩm Cảnh Duyên tán gẫu với bọn họ một hồi, có người muốn viết những câu chuyện tình lãng mạn kịch tính, cũng có người muốn quay lại thể loại nhẹ nhàng, ấm áp. Thật ra, có nhiều người đã rơi vào bế tắc trong giai đoạn bắt đầu chuyển mình, hay nghi ngờ năng lực của bản thân, không tự tin tưởng về lượng truy cập sau này. Thẩm Cảnh Duyên nghe xong cũng thấy đồng cảm với họ rất nhiều.

"Em sẽ làm được." Hàn Hành Chu nói.

"Em biết, họ cũng nói như vậy." Thẩm Cảnh Duyên nói, "Không phải em không tin vào bản thân mình... Chỉ là khẩu vị của người đọc là thứ rất khó nắm bắt."

"Em chỉ cần là chính mình thôi."

"Chắc chắn em sẽ làm được." Thẩm Cảnh Duyên cũng chia sẻ với anh về cuộc gặp gỡ của mình với một vị đại thần, một người viết truyện mà không cần CP (cặp đôi). Anh ấy không chỉ đưa ra một số gợi ý cho cốt truyện của Thẩm Cảnh Duyên mà còn tặng cho cậu một số phúc lợi dành cho fan, chẳng hạn như ảnh chụp chung và chữ ký.

Không phải lúc nào cũng nhận được lời khuyên từ những người cùng nghề, Thẩm Cảnh Duyên thấy vô cùng biết ơn từng lời họ dành cho mình. Kể từ lúc nhận được sự động viên cùng lời khuyên từ mọi người, Thẩm Cảnh Duyên thấy ngòi bút của mình trôi chảy hơn một chút. Có thể sáng tác thuận hơn hoặc bởi sự tự tin đã tăng lên phần nào.

Chỉ còn một khoảng thời gian nữa là tới thời điểm xuất bản như đã thoả thuận. Thẩm Cảnh Duyên đã dành thời gian để trau chuốt lại các chi tiết khác nhau. Từ những chi tiết nhỏ như thói quen sinh hoạt, cơm ăn áo mặc cho tới những cái lớn như thiết lập một thể chế hư cấu, vừa viết lách vừa tra cứu tư liệu, làm sao để người đọc có thể nhập tâm hơn. Cậu với Hàn Hành Chu ngồi chung một bàn làm việc, thỉnh thoảng Hàn Hành Chu sẽ ngẩng đầu nhìn người bên kia, càng ngày càng thấy Thẩm Cảnh Duyên bây giờ khác xa với những ấn tượng trong lần đầu gặp mặt. Khi đó, anh cảm thấy Thẩm Cảnh Duyên là một cậu nhóc không chỉn chu, mặc áo chưa là (ủi), vội vàng chạy tới buổi xem mắt ấy, anh lập gán cho cậu cái mác "chưa trưởng thành, không hợp". Nhưng bây giờ, thấy dáng vẻ Thẩm Cảnh Duyên chăm chỉ làm việc vì mục tiêu của mình, Hàn Hành Chu mới nhận ra hồi đó mình thật sai lầm.

Anh đưa tay xoa tóc Thẩm Cảnh Duyên, "Hình như hơi chật chội phải không?"

Thực ra chẳng ai nghĩ tới hai người sẽ cùng nhau làm việc trong thư phòng, nhà mới vẫn đang thi công nội thất, mới hoàn thành được chừng 70%. Thỉnh thoảng, Thẩm Cảnh Duyên với Hàn Hành Chu lại tới kiểm tra để đảm bảo tiến độ đúng hạn. Trước đó họ đã tính trước, trong thư phòng kê hai chiếc bàn nên không phải chen chúc như bây giờ.

"Vẫn ổn, em làm ảnh hưởng đến anh à?"

"Không có gì đâu, em làm tiếp đi, anh chỉ hỏi thế thôi."

"Vâng." Chẳng biết Thẩm Cảnh Duyên nghĩ gì lại mỉm cười, "Em muốn nhanh chóng chuyển tới nhà mới quá đi."

"Vì sao?"

"Bởi vì đó mới là căn nhà mà chúng ta đã mua."

"Em nói phải." Hàn Hành Chu cũng thấy nóng lòng, "Anh cũng muốn chuyển đi sớm."

Thời gian trôi qua thật nhanh, thế là đã bắt đầu đến ngày cậu phát hành bộ truyện dài tập. Trước đó, Thẩm Cảnh Duyên đã thông báo thời gian phát hành lên trên Weibo, rất nhiều độc giả bình luận bên dưới đang mong chờ tiểu thuyết mới, Thẩm Cảnh Duyên đọc từng bình luận, kéo cả Hàn Hành Chu ra ngồi bên cạnh.

"Mỗi lần phát hành tác phẩm mới đều là khoảnh khắc thiêng liêng nhất." Thẩm Cảnh Duyên nắm tay Hàn Hành Chu, "Em rất muốn đăng nó."

Hàn Hành Chu không nhịn được cười, "Đăng đi."

"Em vẫn hơi sợ."

Hàn Hành Chu nhìn màn hình rồi nhấn nút [Đăng tải] thay Thẩm Cảnh Duyên, "Được rồi."

"..." Thẩm Cảnh Duyên bị chọc cười, "Anh được việc thật đấy."

"Đừng lo lắng." Hàn Hành Chu vỗ lên mu bàn tay của Thẩm Cảnh Duyên, "Họ nhất định sẽ thích truyện của em."

"Cảm ơn anh." Thẩm Cảnh Duyên nghiêng người hôn lên má Hàn Hành Chu.

Cám ơn Hàn Hành Chu đã ở bên trong lúc cậu chẳng có tâm trạng làm bất cứ điều gì, đem hết mọi điều tẻ nhạt về mình. Cảm ơn Hàn Hành Chủ vì sự cổ vũ không mệt mỏi của anh.