Edit: Pa
[Anh không thú vị]
***
"A!" Tiếng hét của Thẩm Cảnh Duyên từ bên kia vang lên, Hàn Hành Chu đang xử lý công việc, không khỏi nhíu mày, tưởng rằng đối phương bị làm sao. Không ngờ tới còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Cảnh Duyên đã ôm chầm lấy anh.
"Em lên bảng xếp hạng rồi."
Mặc dù anh không biết bảng xếp hạng đó là gì, nhưng nghe giọng điệu của Thẩm Cảnh Duyên thì đó hẳn là đó là một chuyện tốt.
Hàn Hành Chu rút tay ra, ôm lấy Thẩm Cảnh Duyên rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu, anh nói:
"Chúc mừng em, hạng gì thế?"
"Em đứng thứ bảy trong bảng vàng (Kim bảng) truyện dài tập trong toàn bộ website."
Trước đó, Thẩm Cảnh Duyên cũng từng có tên trong bảng xếp hạng này nhưng thứ hạng của cậu chỉ dừng lại ở mức 50 đến 70. Mặc dù chẳng phải người tham lam nhưng nếu nói bản thân không có tham vọng thì không đúng, bất cứ ai cũng hy vọng bản thân sẽ lọt vào top mười, thậm chí là top ba. Mục tiêu của cậu không cao, chỉ cần xếp hạng trên dưới hai mươi là đã thoả mãn rồi.
Vừa nghe đã biết phải cạnh tranh gay gắt, Hàn Hành Chu không rõ lắm về quá trình thăng hạng nhưng anh biết Thẩm Cảnh Duyên đã rất nỗ lực.
"Chúc mừng em, em thật lợi hại."
"A~" Vốn dĩ, Thẩm Cảnh Duyên còn đang hưng phấn vậy mà đột nhiên lại thấy ngượng ngùng, hình như đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ "lợi hại" từ miệng Hàn Hành Chu, lại còn là khen ngợi cậu. Có lẽ trước giờ, cậu luôn ngưỡng vọng [1] Hàn Hành Chu ở một mức độ nhất định. Hơn nữa, hai chữ "giáo sư" ở trong mắt nhiều người cũng có sự uy nghiêm và địa vị. Đến nỗi mà Thẩm Cảnh Duyên nghe được lời khen hiếm hoi của đối phương dành cho mình là "lợi hại" cũng cảm thấy hãnh diện.
"Sao thế?" Hàn Hành Chu không hiểu tại sao.
"Chính miệng anh nói ra hai chữ ấy... khiến em bất ngờ."
"Không có gì mà phải bất ngờ hết." Hàn Hành Chu biết cậu đang nghĩ gì, anh đưa tay vuốt lên tóc Thẩm Cảnh Duyên, "Chỉ là anh chưa từng nói cho em nghe thôi."
"Cảm ơn anh." Thẩm Cảnh Duyên nói.
Dù Hàn Hành Chu không nói ra miệng, không biết cách thẳng thắn khen ngợi đối phương, nhưng không có nghĩa trong lòng hắn không tán thưởng. Trái lại, với tư cách là nhân chứng của tác phẩm này, anh đã chứng kiến cuốn tiểu thuyết từ lúc còn chưa kịp định hình, đã từng bước hoàn thiện để trở thành một cuốn tiểu thuyết ăn khách, có thể lọt vào bảng xếp hạng. Anh nhìn Thẩm Cảnh Duyên không ngừng tìm kiếm thông tin, liên tục cải thiện từng thiết lập, từ khi còn là con số không cho đến bây giờ, anh đã tự mình cảm nhận được sức hấp dẫn của sáng tạo. Xem như là một phần cốt lõi nhất của linh hồn nhân vật, chắc chắn Thẩm Cảnh Duyên xứng đáng với nhận xét "lợi hại".
"Nếu em thích, anh sẽ khen em nhiều hơn."
"Cũng không cần." Thẩm Cảnh Duyên cũng có qua có lại, "Anh cũng rất lợi hại."
"Được rồi." Hai người ôm nhau trong một lát, Hàn Hành Chu hỏi: "Em đã thu dọn xong đồ đạc chưa? Phải kiểm tra lại một lần nữa."
"Kiểm tra xong hết rồi." Thẩm Cảnh Duyên đứng dậy, cậu đã kiểm tra mấy cái thùng giấy này đến tám trăm lần rồi.
"Chỉ còn đồ ngủ với ga trải giường là chưa thu vào thôi."
"Để đến mai thu vào cũng không muộn."
"Em lo lắng à?" Hàn Hành Chu cố ý hỏi.
"Cũng không đến nỗi phải lo lắng... chỉ là em đang kích động chút thôi."
Ngày mai, họ sẽ dọn về nhà mới, sau khi hoàn thiện phần cải tạo theo đúng kế hoạch, họ phải để không một thời gian để hết mùi, chưa kể, cả hai đều bận việc riêng nên kế hoạch chuyển đến cứ bị hoãn lại suốt. Sau khi lên kế hoạch dọn về, họ sẽ chuyển mấy đồ lặt vặt đi trước để tránh tình trạng quá lẫn lộn khi chuyển nhà.
Hồi mới đi mua đồ nội thất, họ chẳng ngờ sau này sẽ thực sự đến với nhau, những thứ đã mua đều là hai bộ, từ khăn trải giường, giường ngủ... đã chuẩn bị xong việc chia phòng ngủ. chỉ có điều, giờ đã thấu tỏ lòng nhau rồi thì đâu còn quan trọng chuyện phòng nào của Thẩm Cảnh Duyên hay phòng nào của Hàn Hành Chu nữa. Thẩm Cảnh Duyên chọn một phòng làm phòng ngủ chính phòng còn lại để cho khách. Bàn làm việc trong thư phòng làm cũng bán lại, thay vào đó là một chiếc bàn lớn hơn để hai người cùng làm việc.
Trong căn nhà Hàn Hành Chu đang thuê có một số đồ nội thất anh tự mua, ngày mai anh sẽ gọi điện cho bên chuyển nhà để dọn đi luôn.
"Cảm giác thật tuyệt vời." Thẩm Cảnh Duyên nói, "Đó mới thực sự là nhà của em và anh."
"Ừ." Nói không khuấy động là giả, Hàn Hành Chu cũng bị kích động, anh muốn tìm cái gì để làm, để phân tâm, cho thời gian nhanh chóng sang tới ngày mai.
Muốn đi dọn đồ cũng chẳng còn mấy, những chiếc tủ trước đó còn đầy ắp đã được quét sạch hoàn toàn, dấu vết sinh hoạt của những tháng ngày trước đây cũng bị xóa sạch. Thẩm Cảnh Duyên không khỏi nhớ đến ngày đầu tiên chuyển đến, còn căng thẳng hơn cả lúc chuyển vào trong ký túc xá đại học, bây giờ phải rời khỏi nơi này, thật sự cậu cũng có một chút không nỡ.
"Em có nhớ nơi đây không?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi.
"Có chứ."
Đây là căn nhà mà Hàn Hành Chu đã thuê từ cách đây rất lâu, anh đã gia hạn hợp đồng với chủ nhà rất nhiều lần, một là vì anh không thích thay đổi hoàn cảnh mới, hai là anh ngại phiền toái nên chẳng chuyển đi.
"Chụp ảnh lại đi." Thẩm Cảnh Duyên nhắc nhở Hàn Hành Chu, anh gật đầu, lấy điện thoại ra chụp ảnh từng ngóc ngách ở nơi đây.
Thẩm Cảnh Duyên đề nghị: "Mình làm cái vlog chia tay đi."
Đối với Hàn Hành Chu thì vlog cũng là thứ hơi vượt ngoài phạm vi của giáo trình, anh có biết quay đâu. Thế là Thẩm Cảnh Duyên làm người chủ trì, Hàn Hành Chu chỉ cần cầm máy quay, còn cậu thì dẫn đường. Cứ như một nhân viên kinh doanh bất động sản, cậu dắt Hàn Hành Chu đi quay từ cửa, chậm rãi bước tới phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ rồi thư phòng, qua mỗi chỗ đều giới thiệu một lát. Hàn Hành Chu cầm điện thoại quay hơn mười phút thì Thẩm Cảnh Duyên mới dừng miệng.
"Em xong chưa?" Hàn Hành Chu hỏi, tay vẫn đang giơ điện thoại lên.
"Cũng tương đối rồi." Thẩm Cảnh Duyên mỉm cười trước ống kính, "Em phải phỏng anh quay phim nữa, ấn tượng sâu sắc nhất của anh khi sống ở đây là gì?"
"Hạnh phúc." Hàn Hành Chu trả lời ngắn gọn.
"Vì em à?"
"Ừ."
"Ngày mai sẽ chuyển đến một căn nhà mới, nói một chút về nó đi." Thẩm Cảnh Duyên nói.
Hàn Hành Chu suy nghĩ một chút, chẳng biết phải nói cái gì, chỉ có thể đáp:
"Sẽ càng hạnh phúc hơn."
Thẩm Cảnh Duyên bật cười, trong máy quay, đang chậm rãi tiến lại gần Hàn Hành Chu cho đến khi màn hình đã hoàn toàn biến thành màu đen, đó là bởi Thẩm Cảnh Duyên đã tới ôm lấy Hàn Hành Chu.
Ngày hôm sau bọn họ phải dậy sớm, hiếm có khi nào Thẩm Cảnh Duyên dậy được vào lúc bảy giờ mà không ngái ngủ. Trước tiên, cậu và Hàn Hành Chu tháo ga trải giường ra, ga trải giường có cùng kích thước với giường trong phòng khách nên chỉ cần giặt lại rồi cất đi dùng tiếp. Sau đó, chỉ cần dọn nốt mấy bộ đồ ngủ và vài đồ dùng thiết yếu hàng ngày, cất vào vali rồi kéo đi là xong.
Họ ăn qua loa nốt đồ thừa từ tối hôm trước, hơn chín giờ công ty chuyển nhà sẽ đến, tới lúc đó có thể đi luôn.
Đa phần nội thất đã mua đều được sắp xếp đàng hoàng trong nhà mới, chỉ còn lại một ít đồ đạc lặt vặt khác còn phải xếp lại. và Hàn Hành Chu đặt mấy chiếc thùng carton trong phòng khách, tính nghỉ ngơi một lát rồi thu dọn tiếp.
"Anh thấy thế nào?" vừa tắm xong, đang nằm trên chiếc giường của nhà mới.
"Khá tốt." Hàn Hành Chu biết, hẳn là cũng mệt, "Ngủ một giấc trước đi, không phải vội làm gì hết."
"Ò." Thẩm Cảnh Duyên vô cùng mệt mỏi. Hôm nay, cậu phải dậy sớm, cơn buồn ngủ đã trì hoãn cho đến tận bây giờ. "Anh cũng lên ngủ với em đi."
"Được."
Thẩm Cảnh Duyên nổi ý xấu, mon men tới bên cạnh Hàn Hành Chu rồi nói:
"Em nghĩ là giường mới, nhà mới, cũng phải chuyện gì đó nữa nhỉ."
Vừa rồi còn mệt đến nỗi ngáp dài ngáp ngắn, vừa tắm vừa nhắm mắt, tí nữa thì ngủ luôn trong đó thế mà bây giờ được lên giường thì lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện khác. Chẳng phải Hàn Hành Chu chính trực gì đâu, chẳng qua là không muốn "dung túng đứa nhỏ", anh vỗ nhẹ vào mông Thẩm Cảnh Duyên rồi hỏi:
"Em không buồn ngủ nữa à?"
"Nếu anh đã hỏi em như vậy, em nhất định sẽ trả lời là không sao đâu." Cậu rất đắc chí.
Hàn Hành Chu phớt lờ cậu, "Ngủ đi."
"Hứ." Thẩm Cảnh Duyên biết tâm tư của mình đã bị anh nhìn thấu, "Anh không thú vị gì cả."
"Cứ bình tĩnh, đợi đến tối cũng không muộn." Hàn Hành Chu chẳng bị khiêu khích, bình tĩnh trả lời.
"... Em ngủ đây."
"Ừm."
Thẩm Cảnh Duyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Hàn Hành Chu thì chẳng buồn ngủ, thế là anh lấy điện thoại ra, len lén chụp chung với cậu một bức ảnh.
Bức ảnh chụp chung đầu tiên trong căn nhà mới, lấp đầy trang đầu tiên trong cuốn hồi ký.
_____
[1] Ngưỡng vọng: Hướng đến với lòng hy vọng, ngước nhìn với lòng kính trọng, khâm phục