[Đam Mỹ] [Cao H] Xuyên Qua Nhiệm Vụ Tình Ái

Chương 28: Gặp lại chú út




"Chủ nhật này là ngày gì em có biết không?" Thế Anh cất tiếng hỏi.

"Ting, nhiệm vụ phụ hoàn thành, cộng thêm năm mươi điểm, hí hí, chúc mừng babe." EN0 nhảy nhót, vui vẻ văng vẳng trong đầu cậu.

"Im lặng nào EN0." Đặng Thiên âm thầm nhắc nhở.

Cậu không phải là "Đặng Thiên" trước kia, cho nên những chuyện thuộc về kỉ niệm hay quá khứ không sâu sắc cậu chẳng biết và cũng chẳng nhớ. Cố gắng nhớ lại xem cuối tuần này là ngày gì, nhưng nghĩ hoài không ra, không lễ, không quốc khánh, chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

"Thì chỉ là chủ nhật thôi mà." Đặng Thiên nghiêng đầu, giả vờ thắc mắc.

Thế Anh tức tối nhéo vú cậu. Đặng Thiên á lên vì đau và bất ngờ. Thế Anh nghiến răng, kẹp cổ cậu, Đặng Thiên nghịch ngợm mút một bên ngực Thế Anh, có dòng sữa trắng ngà trào ra.

"Thầng này, chủ nhật này là sinh nhật ông nội."

"Ông nội á! Em quên mất!" Đặng Thiên giả vờ kinh ngạc, hét toáng lên.

"Ừ, em chuẩn bị quà sẵn đi, cuối tuần anh chở em về luôn." Thế Anh mỉm cười, ngón tay gãi nhẹ đầu vú đã sưng đỏ của Đặng Thiên.

Đặng Thiên khẽ tay Thế Anh, đúng lúc này màn hình trên cánh cửa nhấp nháy ánh đen xanh. Thế Anh hí hửng.

"Anh đặt đồ ăn."

"Lúc nào vậy? Sao em không biết?"

Đặng Thiên đi theo Thế Anh. Cậu phát hoảng khi thấy Thế Anh định mở cửa bước ra ngoài.

"Này! Anh định trần truồng vậy ra ngoài hả?"

Thế Anh tỏ vẻ ngạc nhiên. "Thì làm sao? Em yên tâm, cả tầng này đã được chủ nhân bao rồi, không ai xuất hiện đâu."

Thế Anh dửng dưng mở cửa ra ngoài. Trước cửa phòng có một xe đẩy, trên đó đồ ăn nóng hổi đã được đậy lồng cẩn thận. Nhìn thấy tinh dịch từ mông chảy xuống đùi, còn rơi tí tách trên sàn nhà, làm robot gần đó lập tức lau lại sàn nhà, Đặng Thiên quả quyết, người giành ngôi vương dâm đãng của Quốc Lâm chính là Thế Anh.

Thế Anh mở lồng ra xem, dùng tay không bốc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, gật gù khen ngợi.

"Đồ ăn chỗ này ngon thật, Đặng Thiên, em cũng ăn thử đi."

Thế Anh ngoắc tay Đặng Thiên lại, vậy là hai anh em cứ thế trần trường đứng ăn vụng, tỏ vẻ đã thỏa mãn mới đẩy xe thức ăn vào trong.

Thế nhưng, bọn họ không hề hay biết, ở góc khuất cuối dãy hành lang, có một chiếc camera đã kịp thời chụp lại toàn bộ tình cảnh của Đặng Thiên và Thế Anh đứng trước của phòng xe đồ ăn.

.

.

.

Lucas cười với Vệ Đình và Đặng Thiên.

"Được rồi, nếu có chuyện gì thì anh sẽ liên hệ."

"Được." Vệ Đình trả lời.

Thế Anh bá cổ quàng vai với Đặng Thiên.

"Nhớ nhe, chủ nhật tuần này anh sẽ tới đón em."

Đặng Thiên gật đầu, đúng lúc có cơn giỏ thổi mang làm tung bay vạt áo khoác Thế Anh, để lộ bên trong là một cặp mông vừa trắng vừa căng, hậu huyệt còn ngậm dương cụ giả thật lớn. Phân thân đằng trước nhỏng cao đầu, thậm chí gốc phân thân còn đeo một cái vòng bạc lấp lánh.

Cả bốn người bắt tay chào tạm biệt.

Lúc này Đặng Thiên mới biết, thực chất buổi găp mặt này chỉ để cho hai tiểu nô lệ gặp mặt và làm quen với nhau thôi, chứ thực ra họ đã sớm thỏa thuận với nhau từ lâu rồi. Đặng Thiên thắc mắc, thực chất những người có sở thích giống Vệ Đình nhiều đến thế sao.

Quả nhiên, ngày hôm sau đầu vú cậu đã sưng to và rát. Chỉ cần chạm nhẹ vào thôi là đau đến chảy nước mắt rồi, sữa thi thoảng trào ra.

Đặng Thiên mếu máo, đồ kẹp vú thật đáng sợ mà.

EN0 tấm tắc tỏ vẻ thông cảm Đặng Thiên nhưng cậu lờ đi không thèm quan tâm. Vệ Đình không cho cậu sử dụng công nghệ để làm hết sưng, còn bắt cậu dán băng keo vào. Kết quả cậu ngồi trong phòng làm việc mà thân thể cứ không yên, cứ chốc chốc sữa lại rỉ ra, lớp vải ma sát với bề mặt băng keo làm cậu đau điếng.

Nhưng cũng sau lần đó, đầu vú cậu to hơn trước một chút, mặc áo sơ mi chúng nổi lên thấy rõ, báo hại mấy đồng nghiệp nam cứ treo ghẹo cậu có phải là nữ giả nam hay không. Những lúc như thế, Đặng Thiên trừng mắt ủy khuất nhìn chủ nhân, ngặt nỗi Vệ Đình cũng không quan tâm cho lắm.

Đến ngày thứ bảy, Vệ Đình chủ động chọn quà mừng giùm cậu. Đặng Thiên ngượng ngùng, bảo cậu có thể tự lo được. Vệ Đình không hài lòng, tất nhiên đêm hôm ấy cậu được chủ nhân dạy dỗ kỹ lưỡng, cẩn thận từ trong ra ngoài, đảm bảo trong thời gian sắp tới cậu nhớ tới nó hoài.

Một chiếc xe hơi màu trắng dừng lại trước cổng biệt thự nhà Vệ Đình. Cửa kính kéo xuống, Thế Anh nheo mắt nhìn vào bên trong. Vệ Đình từ trong nhà đi ra, tay cầm theo một hộp quà bọc giấy đỏ, hoa văn thiết kế tinh xảo đẹp mắt. Đằng sau anh chính là Đặng Thiên.

Nhìn tư thế đi đường khả nghi của cậu em họ, Thế Anh thừa biết cậu mới bị chủ nhân dạy dỗ kĩ càng rồi, khóe môi không khỏi cong lên. Bờ vai run run, Thế Anh rên rỉ thỏa mãn.

Dặn dò một vài thứ xong xuôi, Vệ Đình tạm biệt Thế Anh. Cậu quyến luyến không muốn xa chủ nhân, chậm chạp mở cửa xe rồi nhìn chủ nhân mãi. Đến khi xe lăn bánh, rẽ vào một con đường khác, cậu mới thở dài, vặn vẹo thân mình.

Thế Anh cười cười. Lúc này sự chú ý của Đặng Thiên mới kéo về hiện tại. Động động mũi, cậu ngửi được một mùi hương khác trong xe. Đặng Thiên tặc lưỡi.

"Em không thể tin được anh là anh họ của em đấy, đồ dâm đãng. Đừng có nói là dưới ghế có gắn đồ chơi đó nha."

Thế Anh thích thú cười lớn. "Thì cũng giống như em thôi, vừa dâm vừa mặt dày. Nói không chừng chúng ta hưởng gen dâm đãng của ai kia đó nha. Không biết trong gia đình còn ai giống chúng ta nữa không, nếu không thì có trò vui rồi."

Đặng Thiên không đồng tình: "Đó gọi là loạn luân đó."

"Thì không phải như chúng ta hiện giờ đã bị cho là loạn luân rồi hổng đúng sao? Thêm chút nữa cũng đâu có sao." Thế Anh ha ha cười.

Đặng Thiên bĩu môi, không thèm trả lời. Thế giới này hiện đại quá mức, phóng khoáng quá mức, cậu đã được chiêm nghiệm từ đầu rồi, cho nên chẳng buồn ý kiến gì thêm.

Đặng Thiên chống cằm, mắt nhìn ra ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang lướt qua như một cuốn phim nhựa. Thấy xe rẽ một hướng xa lạ, Đặng Thiên tò mò.

"Anh định đi đâu hả?"

"Anh mày còn chưa có mua quà, nên ghé qua mua trước rồi về nhà anh, sáng mai anh chở về nhà lớn."

Đặng Thiên gật đầu. Nơi Thế Anh đến là một khu trung tâm thương mại có tiếng ở quận. Nhìn tên trung tâm thương mại, cậu không khỏi liên tưởng tới đây cũng là một trong những chi nhánh của Dương Hạ Trạch.

Thế Anh mở cửa bước ra, Đặng Thiên nhìn sau mông anh mình độn lên một cục rõ ràng, thậm chí quần cũng ướt một mảng, màu cũng đậm hơn những chỗ khác. Đặng Thiên cảm giác tim đập nhanh, trong lòng rạo rực, cũng muốn mình giống như thế, đi cùng với chủ nhân mình thì hay biết mấy.

"Vãi, nó lồi một cục rồi kìa, anh định mặc như vầy vào trong đó thiệt hả?"

"Không có chủ nhân ở đây, chơi trò này để lên hot search à? Tất nhiên anh mày phải có chuẩn bị rồi chứ."

Thế Anh vừa nói vừa cười tủm tỉm, hài lòng nhìn đứa em họ quan tâm mình đến thế. Nhưng mà nhìn cục u độn lên rõ ràng dưới quần Đặng Thiên, Thế Anh chỉ cười ha ha mà không nói gì. Chụp lấy áo khoác sẫm màu dài phủ đến đầu gối khoác vào. Đặng Thiên vội vàng chỉnh lại tư thế, ngồi một lúc lâu trong xe, chờ phân thân xìu xuống, sau đó dùng tư thế đi đường không giống ai theo sau Thế Anh vào trung tâm thương mại.

Tuy mặc áo khoác bên ngoài, nhưng mỗi bước đi của Thế Anh cũng khả nghi không kém gì cậu. Ai đó nhìn kĩ sẽ thấy sau mỗi bước chân, sau mông Thế Anh lồi lên một cái gì đó. Đặng Thiên đi sau không khỏi há hốc kinh ngạc, Thế Anh như thế này cũng bạo quá rồi.

Cậu quên mất rằng, Thế Anh vốn đã bạo ngay từ ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau rồi. Nếu ngày đó Đặng Thiên không phải cùng một giuộc với Thế Anh, e là anh ta gặp một cái phiền phức to khi dám lõa thân trước mặt người khác.

Cả hai dạo vòng quanh khu trung tâm thương mại rất lâu. Thế Anh cứ thấy cậu mãi lẽo đẽo theo mình, đành cười mỉm.

"Em muốn đi dạo mấy khu khác xem đồ thì cứ đi đi, muốn mua gì thì mua."

"Ghê, anh trả hả?" Đặng Thiên kinh ngạc.

Thế Anh gật đầu. "Tất nhiên."

Vừa nghe vậy Đặng Thiên vui sướng tách ra riêng, hưng phần bừng bừng đi xem mấy khu khác. EN0 cũng phấn khởi, thúc giục cậu nhanh chóng vào quầy bán đồ chơi người lớn nhưng bị Đặng Thiên giả điên không nghe. Đừng giỡn, không có chủ nhân bên cạnh, cậu chẳng có gan bước vào trong đó đâu.

Đặng Thiên và EN0 không biết lúc mình vừa rời đi. Thế Anh lập tức rẽ sang hướng khác, bước vào tháng máy và xuống tầng hầm cuối cùng.

Ở dưới tầng hầm có một hành lang dài, lấy thẻ xanh quẹt vào bảng điện tử trước mặt, Thế Anh ưỡn ngực, kiêu ngạo đi vào bên trong. Cuối hành lang có một căn phòng, bên ngoài là cửa sắt sơn nâu. Đẩy cửa vào trong, lập tức có âm thanh rên rỉ đứt quãng truyền ra.

"Ưm... a... đừng... đừng.... nữa... ưm... a... ra... ra mất..."

Thế Anh bật cười, trong phòng bày trí đơn giản với hai tông màu đỏ và xanh nổi bật. Sàn lót thảm nhung dày, bên cửa sổ đặt một chiếc giường king size với màu đỏ đô, mà người nằm trên đó lõa thể, tay chân bị trói chặt. Mắt bị vải đen bịt kít, đôi môi màu hồng đào há mở, toát ra là tiếng rên rỉ đứt quãng. Toàn thân từ trên xuống dưới trơn bóng, nhẵn nhụi không sợi lông, kể cả lông mu cũng chẳng thấy đâu, thay vào đấy là hình xăm thiên sứ uốn cong người, hai tay đang giang rộng, vừa khéo bàn tay thiên sứ lại nằm ngay gốc phân thân. Vừa khéo cái kia của chú út cương cứng, trông chẳng khác gì thiên sứ đang ôm trọn phân thân vậy, vừa đẹp vừa dâm tục. Làn da bờ vai vì tình dục ửng lên một mạt hồng gợi cảm. Cơ đùi căng cứng, ngực phập ngùng, làm hai đầu vú hồng đậm vừa sưng vừa to dựng đứng, cứ theo nhịp thở mạnh mẽ là hai chiếc khuyên bằng bạc lại rung rinh.

Phân thân cũng cứng rắn đứng thẳng, còn mang một chiếc bao cao su màu hồng nhạt, bên trong còn nhét thêm một viên trứng rung bằng gai màu tím đậm. Gốc dương vật có vòng cao su màu đem không cho xuất tinh. Cúc hoa hồng phấn nuốt trọn một dương cụ giả rung kịch liệt.

Thế Anh lại ngồi trên giường, đưa tay vét vài lọn tóc vì mồ hôi mà dính chặt hai bên má ra sau. Ngón tay thon dài mân mê từng đường nét trên mặt, từ mắt, xuống mũi, vòng qua hai bên má rồi trượt xuống môi.

Dưới ánh nắng len vào cửa sổ, từng tia ấm rơi xuống khuôn mặt nhuốm tình dục hưng phấn trướ mặt. Đó là một người đàn ông trung niên, có vài nét hao hao giống Thế Anh. Khi ngón tay Thế Anh trượt quanh môi dưới rồi rơi vào trong khoang miệng. Đầu lưỡi màu hồng liền vươn ra, như một con rắn mà liếm ngón tay Thế Anh.

Thế Anh thích thú, ngón tay vờn quanh khoang miệng kia. Đặng Bình nhướn cổ, trườn theo ngón tay Thế Anh là liếm láp, còn cố gắng tạo ra tiếng chùn chụt dâm đãng làm Thế Anh hưng phấn không thôi.

"Nước... cho... chú... nước... ưm... chú khát... quá..."

Thế Anh cười phì. "Ráng một chút, có nước cho chú ngay."

Nói xong Thế Anh vội vàng cởi nút ái, đưa đầu vú mình kê ngay miệng Đặng Bình.

"Bú nó, bú nhanh lên chú."

Đặng Bình há miệng, ngậm lấy đầu vú vừa sưng vừa cứng dựng lẫn khuyên bạc vào miệng, đầu lưỡi trơn nóng đánh một vòng, nước bọt thấm ướt cả đầu vú. Hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, day day đầu vú rồi ngậm khuyên kéo ra ngoài. Thế Anh sung sướng rên lên, vạch áo đưa đầu vú còn lại cho người kia ngậm.

"Bên này, bên này nữa chú, nhanh lên."

Đặng Bình ngoan ngoãn ngập đầu vú, khi thì cắn, day day, dùng răng cà qua lại như đang nhai chúng. Thế Anh sung sướng, ưỡn thắt lưng, quằn quại rên rỉ.

Thế Anh đè đầu Đặng Bình thấp xuống. Như hiểu ý, lẫn có kinh nghiệm nên hắn một đầu trườn xuống, hôn cái bụng phằng lì của Thế Anh rồi ngoạm lấy khối u nơi háng. Đầu lưỡi với răng linh hoạt kéo dây kéo, tháo nút quần, nhờ Thế Anh không mặc quần lót nên phân thân bật ra ngoài, đập vào má Đặng Bình.

"Chú, liếm nó, liếm sướng sẽ được uống nước." Thế Anh ra lệnh.

Đặng Bình rùng mình, vội vàng nuốt lấy phân thân đang căng cứng, chăm chỉ liếm dọc thân, rồi ngậm lấy đầu nấm, cái lưỡi day day trên đùa khuyên bạc trên đầu nó, rồi lướt qua lỗ tiểu, một hơi ngậm trọn phân thân Thế Anh tới tận gốc, phun ra nuốt vào nhiều lần, Đặng Bình mút mạnh, rồi liếm tới hai túi trứng nặng trịch bên dưới, sau đó một hơi lại ngậm cả hai túi trứng, rồi phun ra.

Thế Anh thở dốc, rên rỉ, đôi mắt dâng lên hơi nước, mờ mịt sương.

"Chú, ngậm lấy, nhanh lên."

Hiểu ý, Đặng Bình ngậm chặt phân thân của Thế Anh. Lát sau, có dòng nước ấm chảy vào miệng Đặng Bình, hắn nuốt lấy nuốt để, thậm chí có một ít vì nuốt không kịp mà chảy ra nơi khóe miệng,

Đặng Bình cố gắng không để bị sặc, một hơi nuốt hết số nước tiểu mà Thế Anh bắn ra. Sau đó đầu lưỡi trượt vào lỗ tiểu liếm chất lỏng còn sót lại. Trải qua một thời gian chơi trò, lỗ tiểu Thế Anh cũng trở nên mẫn cảm như cái động bên dưới. Thế Anh thở dốc, ghì chặt đầu Đặng Bình.

Mãi đến khi Thế Anh rú lên rồi bắn tinh, Đặng Bình vội nuốt trọn số tinh đó, còn liếm quanh môi, tựa như vẫn còn thèm thuồng.

Thế Anh phì cười, tháo khăn bịt mắt Đặng Bình ra. Ánh sáng thình lình ập vào làm Đặng Bình nhăn mặt. Mồi hồi sau mới dần dần định thần, đã thấy Thế Anh chổng mông tự cầm dương cụ giả đâm thọc động huyệt hắn.

"Ưm... ư..."

"Sao? Sướng không? Phải chi chú sớm sa vào con đường này thì hay biết mấy."

"Thế Anh... làm ơn... đâm chú... làm ơn... chú không chịu nổi nữa... sex toy không còn đủ với chú... làm ơn... xin con đó..."

"Tội chú quá, bị người ta cải tạo tới dâm đãng, nghiện tinh, bên dưới ngứa tới chảy nước nhưng không ai thèm chơi, chỉ biết chơi với sex toy cho đã thèm."

Vừa nói Thế Anh vừa vuốt ve như an ủi hắn. Người này chính là chú út, là kẻ đã từng uy hiếp Đặng Thiên, sau đó bị Vệ Đình gọi người đưa đi cải tạo. Đặng Bình nức nở.

"Thế Anh, chú năn nỉ con, đâm chú đi, chú chịu không nổi nữa. Chỉ cần con đâm chú, con muốn gì chú cũng nghe theo."

"Thật không? Nghe lời cả Đặng Thiên?"

Đặng Thiên lưỡng lự. Thế Anh cũng không vội, tiếp tục dụ dỗ.

"So với đánh bài cờ bạc nghiện ngập lúc trước, bây giờ chú tốt hơn nhiều phải không? Cũng nhờ Đặng Thiên cả đấy, sao chú nỡ quên em nó? Lúc trước chú đen nhẻm, thô ráp, hôi hám, giờ nhìn xem... da dẻ vừa căng mịn vừa hồng hào, trắng trẻo, lại vừa dâm đãng nữa..."

Thế Anh vừa nói vừa vuốt ve Đặng Bình, từ khuôn mặt, xuống cần cổ, vượt qua xương quai xanh, se se hai đầu vú rồi trượt xuống bụng. Đặng Bình mím môi, gục đầu, Thế Anh nói tiếp.

"Trước kia chú luôn thiếu tiền để đánh bạc, giờ chỉ cần dùng tiền đó mua sex toy, lúc nào cũng gắn lên người, thậm chí mang ra ngoài cũng được. Lúc trước chú phải chạy trốn khắp nơi, giờ thì không cần nữa. Chỉ cần ở nhà thôi, lên cơn nứng thì có đồ chơi bên cạnh, vừa mát mẻ, không phải gặp nắng gió, không bị người ta đánh... chú nói coi... bây giờ tốt hơn hay trước kia tốt hơn?"

Đặng Bình run rẩy, giọng thật nhỏ, nếu Thế Anh không chú ý sẽ không nghe được.

"Bây... giờ..."

Thế Anh hiển nhiên đã nghe, Thế Anh cười phá lên.

"Tất cả đều là nhờ Đặng Thiên hết đó nha, nghe lời Đặng Thiên cũng đâu có gì sai?"

Đặng Bình lưỡng lự, sau đó gật đầu.

"Được được, chú nghe hết. Đâm chú đi, chú nứng quá, ưm..."

Thế Anh mỉm cười, bàn tay ma quái trườn xuống, vuốt lộng phân thân của Đặng Bình.

Giọng nói Thế Anh cất lên, ngọt ngào, nhẹ nhàng như nước. "Con thích bị đâm tới bắn tinh hơn là đâm người khác cơ..."