[Đam Mỹ] [Cao H] Xuyên Qua Nhiệm Vụ Tình Ái

Chương 17. Sốt cao




"Tiểu Thiên, em là nô?"
Thế Anh hỏi. Đặng Thiên kinh ngạc, tim đập liên hồi, cảm thấy xong đời rồi, nếu anh ta nói cho ông nội nghe thì mọi chuyện tan vỡ không vãn hồi.
Cậu mím môi, xô Thế Anh ra.
"Anh nói làm nhảm cái gì vậy?"
Đặng Thiên đứng dậy, Thế Anh cất tiếng.
"A, nói đúng hơn em là thú cưng.. Và người em nói chuyện hồi nãy là chủ nhân?"
Cậu nghe tiếng sột soạt đằng sau, nhưng không có ý định quay đầu lại nhìn anh ta. Chắc chắn ánh mắt cậu sẽ tố cáo những lời anh ta nói là thật. Cậu nhếch môi, tuy trong lòng thấp thỏm nhưng cậu ráng kìm nén nó lại, không muốn anh ta nhìn thấy sơ hở nào.
"Anh đang nói lảm nhảm gì vậy?"
"Hóa ra em cũng là nô... vậy cũng tốt... anh cũng là nô!"
Đặng Thiên giật mình, quay phắt người lại. "Anh nói cái gì?"
Đặng Thiên trừng hai mắt thật to, miệng há hốc, thiếu điều cái cằm muốn rớt xuống đụng đất. Thế Anh đã cởi sạch quần áo, trần truồng đứng trước mặt cậu.
Thế Anh liếm môi dưới, ánh mắt kiều mị dâm đãng nhìn Đặng Thiên Cậu nuốt nước bọt cái ực, không tin người đang đứng trước mặt mình là ông anh họ lịch thiệp tao nhã.



Cổ đeo choker màu xám có khóa hình trái tim. Hai đầu ngực đỏ au dựng đứng, còn xỏ hai cái khuyên bạc thật lớn, cả rốn cũng xỏ khuyên dây hình trái tim. Toàn thân từ trên xuống dưới trắng nõn, không một sợi lông, đặc trưng nhất của người làm nô. Vùng tam giác sạch bóng, trên đó có xăm hình bông hoa cách điệu. Phân thân mềm nhũn ngủ yên, túi trứng cũng xỏ một cái khuyên, đứng dưới ánh đèn lấp lánh ánh bạc.
Thế Anh vuốt ve bắp đùi trong lên phân thân, lướt qua rốn, tới bụng rồi di tới hai đầu ngực, cuối cùng là lên cổ và dừng lại trước môi, anh liếm một cái.
"Không ngờ anh gặp đồng loại của mình ở đây đó nha."
Đặng Thiên ấp úng, cảm thấy cổ họng khô rát. Khác với thân thể của cậu, không giống với Quốc Lâm. Toàn thân Thế Anh từ trên xuống dưới toát lên khí chất dâm mị, thu hút như hồ ly tinh mê hoặc người khác. Khiến kẻ nào nhìn thấy đều rạo rực, hạ bộ phản ứng, nứng tình lợi hại.
Mặc quần áo thì ra quý ông ôn nhu, tao nhã ấm áp, cởi quần áo thì lập tức biến thành người khác, một con hồ ly chính hiệu.
"Anh..."
Thế Anh khẽ cười, tiến lại gần cậu. Ngón tay thon dài vuốt ve hai đầu ngực cậu, sau đó vạch cổ áo thăm dò choker mà Vệ Đình vừa đổi cho cậu vào mấy ngày trước.
"Lúc em ở sàn đấu giá anh đã nhìn thấy rồi. Anh nghĩ người giống người, ai ngờ là em thật."
Đặng Thiên kinh ngạc. "Anh làm gì ở đó?"
"Ngày đó anh bị chủ nhân phạt mang tới câu lạc bộ để xăm hình, nào ngờ nhìn thấy em."
Thế Anh cười cười, chủ động lột áo cậu ra. Đặng Thiên để nguyên cho lột.
Hèn gì cậu đối với người anh họ này không có dấu hiệu bài xích, cũng như Quốc Lâm, không lẽ cùng là đồng loại nên cậu không ghét bỏ.
"Vậy càng tốt, sau này không cần phải dè chừng nữa." Thế nh vừa nói vừa ngửi bả vai cậu, sau đó cắn mạnh một cái.



Đặng Thiên ui da, giật mình, định phản bác thì Thế Anh đã đưa bả vai mình ra.
"Mau lên, cắn một cái."
"Cắn làm gì?"
"Thì sau này anh với em giao lưu."
Đặng Thiên rùng mình, nhớ lại lần mình cắn Quốc Lâm, sau ngày đó cả hai bị đối phương khiêu khích rồi hứng tình lao vào chơi đùa như thú cưng thực sự.
Giờ cậu mới hiểu đó là nghi thức của đồng loại.
Cậu không dè chừng mà cắn lên vai Thế Anh.
Thế Anh nằm ngửa ra giường, hai cái chân mở rộng. Đặng Thiên nhìn thấy cúc huyệt mấp máy bên dưới, đỏ hồng đẹp mắt.
Lát sau Thế Anh ngồi dậy. "Anh đi tắm cái đã, em tắm cùng với anh không?"
"Không, tại sao em phải tắm chung với anh?"
Đặng Thiên gằn giọng. Thế Anh cười ha ha, vô tư mở vali. Đặng Thiên lại đỏ mặt, trong vali anh ngoại trừ quần áo bình thường ra ngoài, còn lại đa phần là đồ lót nữ. Đặng Thiên không ngờ anh họ mình đạt tới cảnh giới này.
"Anh..."
"Đẹp đúng hông? Em muốn lấy bộ nào, lấy đi, anh cho em đó."
Thế Anh gôm cả đống đồ nữ, đủ loại từ ren, dây cho tới vải the trong suốt. Đặng Thiên nghiến răng nhét trở vào trong vali. Thế Anh lại lôi ra một hộp nhung đen ra, bên trong có nhiều loại khuyên từ vàng tới bạc, thậm chí có loại gắn ngọc, sáng lấp lánh.
"Chọn một cái giúp anh đi!"
"Anh xem cái này như quần áo để thay thật đó hả?"
Thế Anh gật đầu. "Tất nhiên."
Đặng Thiên thở dài, nhìn nhìn lựa lựa, cuối cùng chọn loạn khuyên tròn có gắn ngọc xanh bên dưới. Thế Anh chu môi tặng nụ hôn gió rồi bước vào trong phòng tắm.
Hiển nhiên anh ta tắm xong lại trần như nhộng bước ra. Từ sau khi biết đối phương là nô thì anh ta cũng không còn giữ hình tượng nữa rồi. Mùi hương sữa tắm xông vài mũi, nhè nhẹ thoang thoảng rất dễ chịu.



Cái khuyên gắn ngọc xanh làm nổi bật làn da trắng nõn cùng hai đầu ngực vừa to vừa nhô cao, đỏ au mê người. Thế Anh hài lòng nắm hai cái khuyên kéo ra, mắt nhìn khiêu khích Đặng Thiên.
Đặng Thiên xì một cái. Nhìn chằm chằm hình xăm ngay vùng tam giác của anh. Sau đó đứng dậy, đi vào trong phòng tắm.
Đặng Thiên bước ra cũng không một mảnh vải, dù gì cậu từng trần truồng trước mặt người khác, trước biết bao nhiêu người ở sàn đấu giá, bây giờ chỉ là một ông anh họ thì sao phải ngại ngùng.
Nhìn thấy Thế Anh nằm trên giường, hai chân co thành chữ M, cúc huyệt đang phun nước dương cụ giả thô to. Thế Anh rên rỉ, vừa xoa nắn phân thân dựng đứng vừa ngẩng đầu nhìn Đặng Thiên.
Hai mắt Thế Anh tỏa sáng, bật người dậy, như một chú chó lớn lao lên người Đặng Thiên. Đặng Thiên giật mình.
"Anh làm gì... ha ha... nhôt."
Thế Anh hít hà mùi sữa tắm, lại cắn cắn lên cái bụng bằng phẳng của cậu.
"Nhìn dâm vầy không phải là nô cũng uổng."
Đặng Thiên lườm một cái, cũng tự tìm dương cụ giả trong vali, chọn cái lớn nhất rồi tự mát xa cúc huyệt.
Thế Anh hưng phấn, khí thế bừng bừng cầm dương cụ ra vào liên tục trong người Đặng Thiên. Sau đó anh rút ra, tự tìm trong vali mình một dương cụ hai đầu có công tắc.
Đặng Tbie6n nuốt nước bọt. "Anh lấy cái này làm gì?"
"Xớ, chơi thì phải chơi cùng nhau chớ!"
Vậy là một đầu nhét vào huyệt Thế Anh, đầu kia vào trong huyệt động Đặng Thiên. Thế Anh cầm phân thân hai người vuốt ve, còn Đặng Thiên tự nhấp hông lay động dương cụ.
Hai người thường thay đổi tư thế, khi thì hai mông đối diện nhau, lúc thì Thế Anh cưỡi lên người Đặng Thiên. Lúc Đặng Thiên nằm sấp, Thế Anh nằm ngửa chơi với dương cụ hai đầu. Dù xoay tư thế nào, dương cụ không hề rơi ra. Thế Anh ra sức vuốt lộng, gảy gảy lên lỗ nhỏ, sau đó bóp túi trứng của cậu, xoa nắn thành hình dạng khác nhau.
Anh ta chồm người, mút đầu ngực của cậu. Dưới ánh đèn, đầu ngực từ màu hồng nhạt chuyển dần sang đỏ thẫm, nhô cao, lấp lánh ánh nước mê người. Thế Anh dùng lưỡi rê quanh đầu vú, dùng hai cánh môi miết chặt, sau đó phun ra.
Bị kích thích cả trên lẫn dưới, dương cụ được bật công tắc tần suất cao, bồn túi trứng chèn ép nằm sát với nhau, còn bị Thế Anh cố tình đẩy hông chà sát qua lại, cả phân thân cũng bị ép chặt, nằm sát lên bụng cậu.
Cuối cùng bị kịch thích tột độ mà bắn ra lần nữa. Tinh dịch bắn thẳng lên ngực cậu và Thế Anh, vài giọt rơi ngay cằm cậu. Thế Anh liếm láp, vẻ thỏa mãn.
Cứ để tinh dịch dính trên người, cả hai cùng kéo chăn ôm nhau ngủ., trong mông vẫn giữ dương cụ hai đầu, đang rung nhè nhẹ.
Ánh nắng ban mai chiếu vào cửa sổ, rơi ngay trên giường, để lộ rõ hai con người toàn thân trần trụi, trên bụng và ngực còn dính chất lỏng trắng đã sớm khô thành mảng. Viên ngọc xanh vì hắt ánh sắng mà càng sáng lấp lánh hơn, phơi bày bản chất dâm đãng vốn có của người đeo nó. Hai đầu ngực đỏ au, lúc nào cũng dựng đứng đang mút lấy hai đầu ngực khác. Bên dưới, hai phân thân cùng chèn ép với nhau như hai người bạn chào buổi sáng.
Đi xuống bên dưới, cảnh tượng càng dâm mĩ hơn khi dương cụ hai đầu bị hai con người ngủ trên giường mút chặt, không có dấu hiệu nhả chúng ra.
Đặng Thiên vì bị chói mắt mà tỉnh dậy, hơi giật mình khi thấy người nằm chung toàn thân trắng nõn, da dẻ vì nắng hắt vào hơi chút ửng hồng. Cậu hơi xoay người, chỉnh chỉnh lại dương cụ đang chôn trong cúc huyệt, thầm cản thán đồ của Thế Anh đúng là hàng tốt, xài cả đem mà vẫn không hết pin.
Cậu với tay mở điện thoại xem giờ. Cũng hơn chín giờ rôi, cậu bèn nắm hai cái khuyên ngực anh họ, kéo mạnh ra.
Bị tập kích đầu ngực, Thế Anh nhăn mày, rên rỉ, ưỡn ngực cho người kia kéo. Đặng Thiên kéo ra rồi thả tay, Thế Anh dần mở mắt, tay vói xuống xoa phân thân hai người.
"Ưm, Tiểu Thiên... mới sáng sớm đã nứng rồi hả?"
"Có anh nứng thì có! Hôm nay anh không mua đồ cho nội hả?"
Hôm qua Thế Anh hứa sẽ mua một ít đồ dùng cho ông nội, đã hơn chín giờ rồi mà anh ta vẫn không có dấu hiệu muốn ra ngoài đường. Thế Anh ưỡn ẹo trên giường một lát, sau đó mới rút dương cụ giả ra.
Tiếng nước lách chách vang lên. Đặng Thiên phì cười, động huyệt vì ngậm dương cụ cả đêm nên không thể khép liền lại được, cậu còn nhìn thấy rõ mấy vòng thịt đỏ hồng nộn nộn bên trong, còn có dòng nước trong phun ra, chảy dọc xuống bắp đùi.
Thế Anh cũng cười, nhìn thấy cúc huyệt của em họ mình chẳng khác mình là bao. Cúc huyệt vẫn còn mở rộng, dâm dịch vẫn chảy ồ ạt ra ngoài.
Cả hai cùng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Lát sau, Đặng Thiên mở vali tìm quần áo, tiếng hệ thống vang lên.
"Ting, kích hoạt nhiệm vụ phụ, kích ngực có sữa, thành công sẽ nhận mười điểm P."
Đặng Thiên rùng mình, hỏi nhỏ. "Nhất định phải làm hả?"
"Yep, phải làm!"



Đặng Thiên thầm khóc, rốt cuộc mình đã sa đọa tới cỡ nào rồi? Ngực phun ra sữa... sao?\
Thế Anh lau tóc, ra ngoài đi lại phía giường. Đặng Thiên nhìn chằm chằm ngực anh họ. Thế Anh nhìn thấy, mon men lại gần cậu.
"Em họ thân ái, sao mà nhìn vú anh hoài vậy? Thấy nó đẹp đúng không?"
Thế Anh vừa nói vừa quàng tay, bóp bóp ngực cậu. Đặng Thiên giằng tay ra.
"Anh, ngực anh có bắn ra sữa không?" Cậu hỏi dò.
Thế Anh lắc đầu, tuy ngực có nhô cao thật, nhưng mà bắn sữa như phụ nữ sinh con thì vẫn không. Anh ta tự bóp ngực mình.
"Không, thấy chưa, làm gì có sữa."
Đặng Thiên suy nghĩ, lát sau hỏi dò, không chắc anh họ mình sẽ đồng ý.
"Anh có nghĩ... ừm... đi kích ngực có sữa không?"
Thê Anh chưng hửng, mở to hai mắt nhìn em họ mình. Thế Anh bất ngờ nhào lên người cậu, làm cậu ngã ra giường, ha ha cười.
Thế Anh khóa ngồi trên người cậu, hai tay bóp bóp đầu ngực cho chúng dựng đứng lên. Đặng Thiên thở nặng nề, hai chân vô thức cựa quậy. Cảm giác toàn thân nóng lên, tin đập nhanh vì hưng phấn. Phân thân bên dưới rục rịch, đỉnh vào mông Thế Anh.
Thế Anh vểnh mông cao lên, cạ qua lại phân thân cậu, ngắt nhẹ hai đầu ngực làm cậu run lên. Cậu chộp lâấ phân thân anh họ mình đang mềm nhũn ngủ yêu, vuốt lộng mấy cái, xoa nắn hai túi trứng, rồi kéo khuyên dây ngay rốn, phân thân dần có phản ứng, áp lên bụng cậu. Thế Anh tự ma sát phân thân mình lên cái bùng bằng phẳng mềm mại kia.
Thế Anh thở dốc, cả hai bắt đầu rên rỉ, chẳng biết là tiếng kêu dâm mĩ thuộc về ai. May nhờ phòng cậu cách âm, có kêu vang tới mấy cũng chẳng ai nghe thấy, vì thế mà Thế Anh với cậu đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra điều gì kỳ quái.
Thế Anh nhào nặn ngực cậu. "Em muốn đi kích sữa?"
Đặng Thiên thở dốc, tự vuốt ve phân thân anh họ. "Vâng... ưm..."
Thế Anh nghĩ ngợi. "Anh đi cùng em... ưm... coi như món quà sau tết dành tặng cho chủ nhân vậy... ha... anh biết một chỗ uy tím."
Cả hai tự an ủi phân thân cho nhau, còn lườn ngón tay thụt ra vào trong động huyệt người kia, đến khi cả hai đạt cao trào bắn ra, cậu và anh họ mình xoay đầu ngược với nhau, liếm láp tinh dịch của đối phương.
Thế Anh bảo chỗ đó hơi xa một chút. Cả hai sửa soạn qua loa, cũng chẳng thèm mặc đồ lót, khoác thêm áo vải dày, tới phòng ông nội thông báo sẽ ra ngoài mua ít đồ dùng tết, còn Đặng Thiên đi cùng mua đồ tặng bạn.
Ông nội dặn dò cả hai đứa đi cẩn thận. Thế Anh với Đặng Thiên cười tủm tỉm, khoái trá vâng dạ.
Vừa lên xe Thế Anh đã tự nhét dương cụ vào cúc huyệt, bật chế động rung rồi mới lái xe. Đặng Thiên lắc đầu bó tay không biết nói gì. Lát sau cậu phát hiện dưới chân có một hộp nhung, bên trong chứa đầy đồ chơi từ loại to đến nhỏ, Thế Anh ra hiệu cứ thoải mái mà dùng, đồ chơi anh vẫn còn nhiều lắm.
Cậu không nghĩ một chàng trai ấm áp, dịu dàng biết bao cô gái mơ tưởng đã sa đoạn tới chừng này.
Xe vào bãi đậu xe bệnh viện, sau đó Thế Anh dẫn cậu tới một văn phòng hành chính nằm trong góc khuất, nếu khôngđể ý sẽ không thấy nó, anh ta đưa cho người kia tấm thẻ trắng xủa câu lạc bộ. Lát sau, có cô điều dưỡng xuống đón hai người lên xuống tầng hầm bí mật.
Qua miệng Thế Anh cậu mới biết bệnh viện này cũng là một chi nhánh khác của câu lạc bộ, chuyên khám và cải tạo nô theo yêu cầu. Tuy bề ngoài vẫn mang dáng dấp bệnh viện đa khoa như bao bệnh viện khác, nhưng ai mà biết được, sâu bên dưới của bệnh viện còn hoạt động lĩnh vực khác.
Có bác sĩ đứng chờ sẵn. Dường như Thế Anh với bác sĩ kia biết mặt nhau, Thế Anh giới thiệu cậu là em họ, đồng thời giới thiệu bác sĩ kia cho Đặng Thiên quen biết, hóa ra bác sĩ nọ cũng là nô. Nhìn sau mông cộm lên một cục, hai chân anh run rẩy, đi đường có chút vặn vẹo, cậu biết trong người anh ta cũng nhét đồ chơi. Làm việc ở tầng bí mật này không đạt cảnh giới kia mới là chuyện lạ.
Bác sĩ khuyên hai người cởi quần áo mới nằm lên giường. Cả hai đều trần như nhộng, leo vào nằm trong lồng kính con nhộng. Họ đã tiêm thuốc, chừng năm phút sau sẽ ngủ mê, lúc ấy mới tiến hành cải tạo.
Thế Anh với cậu ngủ say khoảng hai tiếng, Thế Anh dậy trước, tủm tỉm cười đắc ý nhìn rm họ mình vẫn còn khò khò không biết trời đất. Trước đó bác sĩ đã nhắc, khi tỉnh dậy hai người sẽ có điều bất ngờ. Hiển nhiên, điều bất ngờ ở đây là cả hai đều bắn tinh, thậm chí là tiểu trong lồng kính. Nhìn số lượng tinh văng trên bung, trên ngực, cả lồng kính thì đủ biết hai người đã ra biết bao nhiêu lần.
Trước khi ra về, bác sĩ dặn dò trong quá trình kích ngực, sẽ có vài biến chứng xảy ra, nhưng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Đặng Thiên cảm giác ngực mình nhô hơn trước, đầu ngực cũng to ra, thậm chí còn nhạy cảm hơn trước. Nếu hôm qua bóp ngực cậu thôi mà cậu đã cương lên thì hôm nay chỉ cần chạm nhẹ Đặng Thiên đã nứng tình.
Còn hai ngày nữa là tới giao thừa, ai nấy đều bận rộn dọn nhà cửa, trang hoàng lộng lẫy đón tết. Ngực Thế Anh với Đặng Thiên có dấu hiệu trào sữa, thi thoảng có dòng sữa trắng chảy ra, cả hai không kiểm soát được, áo luôn trong tình trạng ướt đẫm, cuối cùng Thế Anh quyết định mặc áo ngực, đề phòng cả nhà phát hiệm.
Sau khi không còn hiện tượng trào sữa mất kiểm soát, Thế Anh đột nhiên động tình, cúc huyệt và ngực luôn trong tình trạng ngứa ngáy cần người mút. Chủ nhân lại không có ở đây, Đặng Thiên thành người thay thế, lúc nào cũng mút ngực anh họ, ngặt nỗi sữa lại bị tắc. Cậu ghẹo anh ta, ví von mình giống con trai mới sinh, lúc nào cũng cần sữa mẹ.
"Ting, nhiệm vụ kích ngực có sữa thành công, cộng mười điểm P, hệ thống tiến hành nâng cấp vật phẩm."
Tiếng thông báo vang trong đầu, tuy không biết hệ thống vật phẩm là cái gì, nhưng thây kệ, căn bản cậu cũng không quan tâm lắm với vấn đề này.
Ngày giao thừa gần kề, chủ nhân gọi điện bảo hài lòng với món quà của cậu. Thực sự Đặng Thiên không hề biết, chưa mua quà cho gia đình là lời nói dối của Vệ Đình, chẳng qua anh muốn xem thử tiểu nô nhi nhà mình sẽ mua quà gì tặng cho cha mẹ anh, kết quả không làm anh thất vọng. Tuy nói là vậy, cho dù Đặng Thiên có mua cái gì đi chăng nữa thì đối với anh đều là cực hài lòng và rất hài lòng, miễn đừng tặng dụng cụ tình thú là được rồi!
Mặc dù ngực Đặng Thiên đã có sữa, nhưng cậu không ngờ rằng mình đột nhiên sốt cao. Ông nội thấy vậy liền từ bỏ ý định đến nhà sui gia con cả thăm viếng, Thế Anh với Đặng Thiên năn nỉ gãy lưỡi ông nội mới hồi tâm chuyển ý. Thế Anh xung phong ở nhà chăm sóc, canh chừng Đặng Thiên. Ông nội không an lòng, dặn đi dặn lại Thế Anh, nếu như Đặng Thiên có chuyện gì xảy ra thì gọi điện liền, Thế Anh vâng vâng dạ dạ.
Người làm trong nhà đã về quê hết, căn biệt thự phút chốc vắng tanh, chỉ còn lại hai người. Mà Thế Anh chính là thích như vậy, càng mất tiết tháo hơn, không thèm mặc quần áo, hai khuyên ngực gắn dây, móc vào ổ khóa trên vòng cổ. Trên hai cái khuyên còn gắn chuông, cứ mỗi bước đi chúng kêu đinh đinh đang đang vui tai.
Đặng Thiên thầm nguyền rủa, đã người ta bị bệnh còn chọc cho mù mắt chó. Chẳng biết là lời nguyền của cậu linh ứng hay cái gì khác, chủ nhân Thế Anh gọi điện, nói muốn gặp anh ta ngay lâp tức. Anh ta hưng phấn cấp tốc chạy tới gặp chủ nhân mình, kết quả bỏ mặc một người bệnh đang thương.
Đặng Thiên muốn khóc ngập cả thành phố này, cậu cảm giác mình là người bệnh đáng thương nhất trần đời.
Cuối cùng cậu run rẩy, gọi vào số chủ nhân mình. Vệ Đình lập tức bắt máy, cậu vừa nghe tiếng trầm ấm quen thuộc của anh ta, liền ủy khuất thút thít.
"Chủ nhân... em bị bệnh..."
Vệ Đình nóng lòng, giọng hơi lên cao. "Làm sao bị bệnh?"
Vệ Đình yêu cầu bật camera.
Trong màn hình, mặt Đặng Thiên đỏ lên vì sốt cao, hơi thở cũng nặng nề, uể oải.
"Chủ nhân...."
Cũng đã mấy ngày rồi, cậu chỉ nghe tiếng mà không gặp mặt, nên cũng có chút nhớ.
Vệ Đình nhìn thấy Đặng Thiên ho vài tiếng, vỗ vỗ thái dương. Cảm giác trái tim có ai đó đánh chúng một cái thật mạnh, khiến anh ngột ngạt, hít thở không thông và khó chịu. Vệ Đình di chuyển màn hình, có vẻ anh đang tìm chỗ khác để tiện nói chuyện.
Đặng Thiên nhắm mắt, cổ họng khô rát, mí mắt nặng trĩu nên không muốn nói chuyện, thế nhưng tay vẫn ôm khư khư diện thoại, kề sát bên người tùy thời nghe giọng nói anh.
"Tiểu Thiên..." Vệ Đình gọi nhỏ.
Lần đầu tiên anh gọi tên cậu, Đặng Thiên có chút vui vẻ, nhưng cơn sốt khiến cậu óc cậu nặng nề, chậm chạp.
"Vâng..."
Cậu nghe loáng thoáng có tiếng ai đó nói chuyện, hình như là giọng một người phụ nữ. Đặng Thiên run sợ, sợ anh sẽ có một tiểu nô nhi khác, thay thế những ngày cậu không bên cạnh anh. Hai mắt cậu tự động đỏ hoe, không biết là vì sốt cao mắt cay hay là vì lo lắng đến phát khóc.
"Chủ nhân..."
Vệ Đình nói gì đó với người phụ nữ, không phải bằng ngôn ngữ anh đang dùng với cậu. Màn hình lại rung lắc lần nữa, Đặng Thiên cố mở hai mắt ra nhìn, lại nghe giọng phụ nữ, mặc dù không hiểu người kia nói gì, nhưng trong lòng cậu khó chịu.
Có vẻ Vệ Đình đang chạy đi đâu đó, một tiếng rầm vang lên, Vệ Đình thở nặng nề, gọ.
"Tiểu nô nhi."
"Vâng, chủ nhân..." Đặng Thiên thều thào/
Vệ Đình nhìn gò má đỏ au, không phải vì ngượng ngùng, không phải vì xấu hổ mà là đang bị bệnh làm anh có chút đau lòng.
"Ngoan, đã uống thuốc chưa?"
Đặng Thiên lắc đầu. "Nhà không có ai.. không ai mua thuốc... hức... chủ nhân..."
Cậu bật khóc, nước mắt lăn dài trên gò má. Vệ Đình nhíu mày, cố hạ tông, dùng giọng điệu cậu thích nghe nhất mà nỉ non.
"Ngoan, địa chỉ nhà là ở đâu, nói anh nghe."
"Đường Tinh Tú, số 23... hức... chủ nhân..."
Chẳng hiểu tại sao cậu lại bật khóc. Cậu đã nói dối anh, vốn Thế Anh đã chuẩn bị thuốc sẵn trên đầu giường, nhưng cậu không muốn nói cho anh nghe.
Vệ Đình dỗ ngọt. "Làm sao mà khóc? Ngoan, đừng khóc, ngủ một giấc hết đau."
"Chủ nhân... anh đừng có không cần em, được không?" Cậu vẫn khóc, nhìn nước mắt ngập ướt khóe mi, thấm đẫm hai gò má làm chúng nổi bật làn da mịn màng bị nhiễm màu đỏ nóng bỏng. Vệ Đình gật đầu.
"Hợp đồng còn thì người còn."
Hóa ra anh giữ cậu chỉ vì hợp đồng. Đặng Thiên mím môi, nhắm mắt. Vệ Đình nhanh chóng phát hiện thú cưng nhà mình có vấn đề. Màn hình lại rung lắc, có vẻ anh đang đứng dậy làm gì đó.
"Nô nhi, em làm sao vậy?"
"Đau... khó chịu... chủ nhân... em muốn ở cạnh anh..."
Vệ Đình im lặng, hồi sau gật đầu. "Ừm, ngủ một giấc, sẽ bên cạnh anh."
Ngủ một giấc, trong giấc mơ cậu có thể gần anh. Đặng Thiên gật đầu, nhắm hai mắt.
Vệ Đình kêu vài tiếng, Đặng Thiên không phản ứng. Anh cũng không tắt điện thoại, giữ nguyên chế độ nhìn tiểu nô nhi nặng nề nhắm mắt trên giường.
Anh lấy điện thoại khác, gọi vào số ai đó. "Đặt vé máy bay tới thành phố Thạch Hà. Tôi cần đi ngay bây giờ. "
Anh nhìn Đặng Thiên một lát, sau đó gom quần áo vào vali, lật đật xuống lầu. Bên dưới, trợ ly đã chờ sẵn trong xe, dừng ngay trước cửa.
Vệ Đình đi xuống cũng là lúc mẹ anh bưng dĩa trái cây gọt sẵn ra phòng khác.
"Ê ê, con đi đâu đấy? Chuản bị sang nhà cậu chúc tết này."
"Con có việc gấp phải đi trước."
Vệ Đình nói xong thì lao ra khỏi cửa, lúc bà phản ứng lại thì thằng quý tử đẵ biến mất dạng.
Người đàn ông có nét giống Vệ Đình bị bỏ lơ từ nãy tới giờ lắc đầu. "Chắc là đi tới nhà người kia rồi."
"Cái thằng! Hồi nãy nói để em nhìn mặt đứa nhỏ kia mà nó không cho!"
Mẹ cậu trách móc. Vì thế mà cậu không hề hay biết đoạn nói chuyện vừa rồi. Tuy cậu không ngủ, nhưng không có nghĩa là đầu óc minh mẫn. Hai lỗ tai bùng bùng, cảm giác xung quanh ồn ào, mí mắt cũng nặng, lười mở ra.
Thi thoảng cậu gọi chủ nhân, bên kia liền đáp lại, khóe môi cậu cong cong, nở nụ cười mãn nguyện nhưng không hề có ý định mở mắt ra nhìn camera.
Rât lâu sau đó, cậu loáng thoáng nghe tiếng thì thầm.

"Nô nhi, mật mã cổng nhà em là số mấy?"
"Ưm... là 878210..." Đặng Thiên nặng nề trả lời, cũng chẳng biết là ảo giác hay sự thật.
Cậu cảm giác có bàn tay mát lạnh chạm vào trán mình, khiến cậu thoải mái không ít mà cố gắng dựa sát vào người kia. Vệ Đình đau lòng, không nghĩ nô nhi lại sốt cao tới như vậy.
Đặng Thiên cảm giác có thứ gì đó tiêm vào da mình, cậu nhăn nhó khó chịu, lại nghe loáng thoáng tiếng của anh. "Ngoan, ngủ một giấc, tỉnh lại là khỏi."
"Vâng..."
Bàn tay mát lạnh chạm vào tay cậu, Cậu lập tức nắm lấy, ghì chặt rồi mới nặng nề ngủ say. Vệ Đình vuốt tóc cậu, cởi giày, leo lên giường đắp chăn lại.