[Đam Mỹ] [Cao H] Xuyên Qua Nhiệm Vụ Tình Ái

Chương 29: Tam đại dâm đãng - sinh nhật ông nội




Đặng Thiên ngẩn ngơ cầm quyển sách trên tay, mặc kệ EN0 kêu thế nào, cậu vẫn không có phản ứng gì, đến khi EN0 hét lớn mới đem hồn cậu về chỗ cũ.

"Làm gì mà đứng tồng ngồng, tui kêu hoài không nghe vậy?"

Đặng Thiên lưỡng lự.

"EN0... quyển sách này... tiểu thuyết này..."

"Tiểu thuyết này thì sao?" EN0 ngạc nhiên hỏi.

"Nội dung... giống hệt như chuyện chúng ta..." Đặng Thiên ngập ngừng trả lời.

"Hả?" EN0 kinh ngạc.

Đặng Thiên nhíu mày, lo lắng.

Lúc Đặng Thiên cùng Thế Anh thanh toán đồ mua xong xuôi, xuống hầm giữ xe. Đặng Thiên vừa đóng cửa xe, liền có tiếng thở dốc từ đằng sau truyền lên. Đặng Thiên giật nẩy mình, quay phắt qua, phát hiện trong xe có thêm một người, toàn thân không một mảnh vải, động huyệt còn ngậm một dương cụ giả đang chỉnh độ rung tới mức cao nhất.

Đặng Bình không quan tâm tới Đặng Thiên, cũng chẳng mắc cỡ mà tích cực cầm dương cụ giả ra vào động huyệt một cách nhiệt tình. Hai chân mở thật rộng, còn hẩy mông lên, cố tình khoe phân thân bị quấn trứng rung trước mặt Đặng Thiên.

Không đợi Đặng Thiên lên tiếng, Thế Anh đã giải thích.

"Là chú út."

"Chú... út...?" Đặng Thiên nhất thời không nhớ chú út là ai. May nhờ có EN0 nhắc, chính là người đã chặn đường cậu trước cửa công ty, vòi tiền và uy hiếp tung những bức ảnh gợi dục khi cậu còn trong thời gian cải tạo.

Đặng Thiên kinh ngạc, chỉ trong thời gian ngắn mà chú út đã thành như thế này rồi. Từ một người đen nhẻm, da đen, thô ráp, chẳng biết từ khi nào lại thành người trắng nõn, cúc huyệt tùy thời chảy nước, phân thân cương cứng như hiện giờ.

Đặng Thiên có chút ngượng ngùng nhưng rồi cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu qua loa. Dù gì chú út bây giờ giống cậu với anh họ, chú út cũng không thể gây uy hiếp cái gì. Trái lại cậu nghĩ, có thêm người thì càng vui chứ sao.

Đặng Bình trước cũng có ngại ngùng khi gặp mặt Đặng Thiên, nhưng sau đó thấy cậu chỉ mỉm cười gật đầu rồi thôi, dần dần cũng chẳng còn ngại ngùng gì, một phần là Đặng Thiên không nhắc lại chuyện cũ, một phần Đặng Bình cũng đang nứng, cái động nho nhỏ đang ngứa ngáy dữ dội nên cũng chẳng có tâm tình gì để quan tâm tới đứa cháu kia.

Tiếng thở dốc đứt quãng cứ quanh quẩn bên tai Đặng Thiên, chú út càng không kiêng nể, ngày càng rên rỉ lớn hơn, hai chân mở thật rộng rồi với tay lấy thêm một dương cụ giả từ balo bên cạnh, sau đó ngậm liếm lấy liếm để rồi bật công tắc, cố gắng nhét thêm một cái vào cúc huyệt. Hai tay nhuần nhuyễn đem hai dương cụ giả, cái thứ nhất rút ra thì cái thứ hai chui vào, cái thứ hai rút ra thì cái thứ nhất len vào. Đặng Thiên kinh ngạc, há hốc mồm nhìn chằm chằm hình ảnh chú út phản chiếu trong gương. Nhét luôn đồ chơi thô to như thế, chứng tỏ là chú út đã làm qua biết bao nhiêu gã đàn ông rồi không.

"Ây, chú út cậu cũng bạo thiệt, lỡ xe không phải kính một chiều thì hổng phải là người ngoài thấy hết cảnh xuân trong này rồi sao?" EN0 trầm trồ, giọng non nớt vang lên trong đầu cậu.

Đặng Thiên nhún vai, có lẽ như thề Anh nói, gen nhà họ Đặng này quá dâm đãng rồi, nói không chừng đâu đó trong họ hàng xa của cậu cũng cùng một giuộc với Thế Anh và chú út.

Trong xe im lặng, không một tiếng nói chuyện, vì thế mà âm thanh gợi dục rên rỉ của chú út cứ quanh quẩn bên tai. Đặng Thiên càng nghe càng nôn nao, phân thân bên dưới sớm ngẩng đầu, đội thành túp lều nho nhỏ, thậm chí còn có mảng ướt đẫm đằng trước, chứng tỏ dịch lỏng tiết ra rất nhiều. Thế Anh bên cạnh cũng không đoan chính gì, liên tục nuốt nước bọt, chân cũng có xu hướng càng mở rộng, phân thân cũng đội lên, Thế Anh dứt khoát kéo khoá quần, một tay tự an ủi phân thân, tay kia cầm lái. Đặng Thiên hoảng hồn, lỡ gây tai nạn thì sao?

Cậu lại quên rằng, xe ở nơi đây lúc nào cũng có thể đổi thành cơ chế lái tự động hết.

Đặng Bình thấy hai đứa cháu vì tiếng thở dốc của mình mà nứng tình, dứt khoát cười thành tiếng. Tiếng cười đĩ thõa, dâm đãng pha chút hưng phấn truyền vào tai, Đặng Thiên bĩu môi. Dù gì hắn cũng đã qua ba mươi, trước mặt hai đứa cháu mình mà tự thủ dâm, phơi thân trần truồng còn không biết mắc cỡ, lại còn tự hào về điều mình làm nữa.

"Dâm đãng, trước mặt cháu mình dám khỏa thân, khoe dương vật, tự thủ dâm, không biết mắc cỡ." Nghĩ nghĩ, lời nói đã thoát khỏi miệng Đặng Thiên từ lúc nào rồi.

"Vậy tụi mày thì sao? Thấy chú mình vầy cũng nứng, có tốt đẹp hơn ai đâu mà nói." Đặng Bình phản bác, bĩu môi rồi lườm nguýt Đặng Thiên.

"Ít ra hai cháu còn có quần áo để mặc, còn nhìn chú xem, một mảnh vải, chân dạng tới cỡ nào rồi? Người lớn phải làm gương cho con nít noi theo, chú như thế này thì hai đứa cháu noi gương học nứng, cái lỗ chảy nước ào ào giống chú còn gì." Đặng Thiên cũng không chịu thua, liếc nhìn Đặng Bình.

Đặng Bình biết mình đuối lý nên im lặng, gục đầu, tuy vậy tay vẫn đều đều cầm dương cụ giả đâm chọc, dường như đó trở thành thói quen, hay sở thích của hắn rồi, cho dù có làm gì cũng không dứt được.

Thế Anh cười thành tiếng: "Coi vậy chứ chú út tội nghiệp lắm, dâm như thế, gợi dục như thế mà đến nay cái lỗ ở dưới vẫn còn trinh đấy."

Thế Anh thích thú cười lớn. "Vẫn còn trinh đấy, chỉ toàn dùng đồ giả để chơi thôi, mấy trăm loại đồ giả lớn nhỏ xài qua hết rồi, lúc nào em cần mua thì tìm chú út tư vấn nhen."

Đặng Bình bĩu môi. Thế Anh cười tủm tỉm, nói tiếp.

"Aiz, ai kêu lúc đó chú chọc điên chủ nhân của cưng làm chi, để bị người ta điều giáo, mà ngặt nỗi Hạ Trạch lại phát thêm một lệnh, làm chú út đĩ thõa nhưng không được đồ thật khai phá. Vì vậy đến tận bây giờ, chú út có đi đâu, vào sàn đấu giá hay các quán bar tình dục cũng không ai thèm chơi chú út mình hết, cưng thấy có đáng thương lắm không?"

Đặng Thiên đảo mắt suy nghĩ. Thế lực của Dương Hạ Trạch bành trướng, một lệnh phát ra thì những thành viên trong câu lạc bộ hay người quen biết đều chấp thuận làm theo. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm một người đen hôi già nua xấu xí trở nên như thế này, khoa học công nghệ thời này tiên tiến vượt bậc.

"Nếu muốn được người ta chơi thì chú cứ tới toilet công cộng nào đó, hay chỗ nào đó, vạch quần dạng háng là có người chơi thôi mà, bất quá không được sạch sẽ chút thôi." Đặng Thiên nói tiếp.

"Sẽ bệnh..." Đặng Bình lầm bầm.

"Hả?" Đặng Thiên không nghe rõ, hỏi lại.

"Ưm... nhiễm bệnh... chú... sợ chết... không muốn bị nhiễm bệnh..." Đặng Bình nhỏ giọng trả lời.

Đặng Thiên gật đầu, cái này thì cậu đồng ý.

"Coi chú mình vậy thôi chứ ghiền tinh lắm đó nha, từ sau khi bị cải tạo thì chăm chỉ làm việc lắm, kiếm tiền tới chợ đen mua tinh trùng thường xuyên luôn." Thế Anh vui sướng nói tiếp, xem ra là Thế Anh tình cờ gặp chú út ở chợ đen nào đó, cho nên mới mang người ta về đây nè.

Đặng Bình mím môi, không phản bác lời của Thế Anh. Đặng Thiên thấy chú mình ủy khuất, trông giống chú chó con bị bỏ rơi, tội nghiệp làm sao.

"Thấy cũng tội..."

Đặng Bình thình lình lên tiếng.

"Nếu tội nghiệp chú thì... cho chú tinh của tụi con đi, được không? Nước tiểu nữa... chú khát nước rồi."

Đạng Thiên kinh ngạc, đậu má, bạo hơn cả Quốc Lâm với Thế Anh rồi.

Thế Anh cười tủm tỉm. "Thì tất nhiên con cho chú rồi, còn Đặng Thiên có cho không thì không biết, chủ nhân của nó không dễ như chủ nhân của con đâu."

Đặng Bình ủy khuất, hai mắt ngập nước nhìn Đặng Thiên.

"Đặng Thiên... chú xin con... làm ơn... chú cho tinh cùa con đi, nha..."

Đặng Thiên hơi méo mặt, chẳng biết trong đầu của chú út này ngoài chứ não thì còn chứa thứ gì khác không, có thể chai mặt tới cỡ này.

Đảo mắt suy nghĩ, cậu cũng không từ chối. Cho dù có chút dâm, nhưng người này ít nhiều vẫn có mối quan hệ chú cháu với cậu. Mà đã là người trong nhà, cậu hiển nhiên cũng không khó chịu cho lắm.

"Được rồi, nếu chú thích thì con cho chú..."

Vừa nghe, Đặng Bình liền nhào lên chỗ ngồi của cậu làm Đặng Thiên hoảng hồn. Bởi vì hành động quá nhanh, dương cụ giả bị rớt ra ngoài, Đặng Bình a lên, vội vàng cầm lên nhét lại, còn đút nó thật sâu vào, cơ mông thít chặt không cho nó rớt lần nữa.

"Nhanh lên, cởi quần ra, cho chú liếm đi."

Thế Anh nháy mắt. "Cứ tùy ý đi Thiên."

Đặng Thiên mò mầm tìm nút bấm bên thành ghế, ngoại từ ghế lái, những hàng ghế còn lại đều đổi hướng, đối diện với nhau. Đặng Bình mừng rỡ, vội ôm chân Đặng Thiên. Đợi Đặng Thiên cởi quần, Đặng Bình liền vục mặt vào háng cháu trai mình. Không thể tin được, chỉ cách mấy tháng thôi, người chú còn cầm hình khỏa thân uy hiếp cậu, vậy mà giờ đây lại vùi mặt hít lấy hít để mùi hương ở hạ bộ của người mà hắn từng uy hiếp vòi tiền. Dùng răng kéo chiếc quần lót mỏng tang trên người Đặng Thiên xuống, phân thân hồng hồng mang cái vòng bạc, niệu đạo còn cái một cái vòng cùng que niệu đạo bật ra. Phần mu sạch loáng không sợi lông dâm mị làm Đặng Bình tủm tỉm cười. Hắn rê lưỡi, liếm láp từ trên đỉnh xuống tận gốc rồi ngậm lấy đầu nấm, mút chùm chụt rồi từ từ nuốt trọn phân thân, phun ra nuốt vào.

Đặng Thiên từ từ hứng tình, rên rỉ dâm đãng, vội vàng cởi phăng áo, bàn tay nhào nặn hai bầu ngực dẹp lép, ngón tay vân ve đầu vú. Bị kích thích, hai viên đậu cứng ngắt, sưng vù rồi đứng thẳng. Móng tay gẩy nhẹ lên đầu ngực rồi ép chúng xuống, Đặng Thiên sung sướng, hai cái chân kẹp chặt đầu chú mình làm hắn ngậm phân thân càng sâu hơn. Đầu nấm va chạm với cuống họng nóng bỏng bên trong, làm Đặng Bình muốn ho khan, nhăn mặt, hắn không muốn nhả nó ra, cố nén cơn đau rồi dùng lưỡi liếm nhẹ phần thân.

Phân thân của Đặng Thiên tuy chưa đâm chọc ai, mà cậu có dâm đãng tới đâu cũng là nam, phân thân không hề bé tí nị hay nhỏ nhắn như của thiếu niên hay bé con. Của cậu cũng thuộc loại trưởng thành, cũng to lớn, thuộc dạng trung chứ không phải to lớn quái vật như ai kia.

Đặng Bình cầm hai chân Đặng Thiên đẩy lên cao, cậu mất trớn ngã xuống ghế, thuận lợi cho Đặng Bình phun phân thân ra, ngậm lấy hai túi trứng mút chặt, liếm láp cho tới khi chúng dính đầy nước bọt của hắn, rồi cái lưỡi nóng bỏng di chuyển xuống âm nang, vòng quanh bên ngoài động huyệt. Trước đó cậu từng bị chủ nhân đùa giỡn qua, vì thế nó vẫn còn đỏ hồng lợi hại. Bị cái lưỡi tinh nghịch vòng quanh bên ngoài, dâm dịch lỏng tràn ra nhiều hơn. Đặng Bình không nói không rằng, liền đưa lưỡi và bên trong, khuấy động.

Đặng Thiên bất ngờ thét lên, kinh hãi nhìn chú mình đang liếm động huyệt, cho dù cái lỗ đó dâm đãng, nhưng nó cũng là nơi để bài chất nha. Phận làm chú mà lại làm hành động này...

Dâm quá!

"Dâm quá đi!" EN0 bất ngờ hét lên, rồi nhõng nhẽo giả vờ che mặt. Trời ơi, thụ đang liếm cho thụ, nhìn thích quá đi. EN0 thầm gào thét.

"Chú..." Đặng Thiên thở dốc.

Thế Anh hít sâu.

"Nhìn thích quá, chú, con cũng muốn được liếm, khi nào về chú liếm cho con nha!"

Đặng Bình không trả lời, tích cực dùng lưỡi ra vào, trông giống như cái động của Đặng Thiên bị cái lưỡi đâm chọc đến chảy nước vậy. Đặng Bình rút lưỡi về, cười thành tiếng nhìn cái lỗ nhỏ cháu mình vì bị cái lưỡi dâm của mình mà hơi mở rộng.

"Chú..."

Đặng Thiên dùng chân hơi đạp nhẹ vào háng chú út. Đặng Bình nghĩ ngợi, hơi hiểu đối phương, hắn cũng leo lên ghế, xoay ngược lại thành tư thế 69 với Đặng Thiên.

Đặng Thiên cũng há miệng ngậm lấy phân thân của Đặng Bình.

Đây là lần đầu tiên hắn được người khác ngậm phân thân. Bị phun nuốt hai ba lần hắn liền bắn. Mà Đặng Thiên vì được chú chăm sóc kĩ lưỡng cũng bắn ngay sau đó. Đặng Bình vội vàng nuốt trọn số tinh kia, còn liếm láp cái vòng khóa ở đầu nấm, cố gắng hút hết tinh trắng lẫn dâm dịch từ động huyệt.

Đặng Thiên ngậm số tinh chú mình vừa mới bắn, sau đó đẩy chú út ra, bắt hắn mở miệng. Đặng Bình hiểu ý, há miệng thật to. Đặng Thiên nhả số tinh kia qua cho chú út, hắn lập tức nuốt lấy số tinh dịch chính mình cùng với nước bọt của Đặng Thiên.

Đặng Bình cũng không ngừng lại, hắn chổng mông, bò lại chỗ ghế lái Thế Anh.

Thế Anh cười tủm tỉm, dạng hai chân thật rộng, để chú út có thể chui lọt vào chỗ chật hẹp, thuận lợi ngậm lấy phân thân hắn. Còn mông vẫn chổng, chìa ra ngoài đang được Đặng Thiên dùng dương cụ giả nhiệt tình chăm sóc.

Lúc xe vào gara, chú út trần truồng, sau mông vẫn gắn dương cụ giả, nhưng toàn thân lại khoan thai lại thường. Chú út phụ giúp Đặng Thiên với Thế Anh mang một ít đồ dùng vào nhà.

Đây là lần đầu Đặng Thiên tới nhà Thế Anh nên có chút kinh ngạc. Là một tòa biệt thự hiện đại, xung quanh được bao bọc bởi giàn tường vi hồng xinh đẹp. Trong nhà không có ai, ngoại trừ người máy đang đứng một hàng đã bị tắt chức năng.

Đặng Thiên càng xem càng trầm trồ, nhà Thế Anh so với nhà chủ nhân đúng là khác một trời một vực. Nơi này nhiều sắc màu, xinh đẹp, mọi thứ đều bao bọc bởi các loại cây xanh tươi mát.

Mà nghĩ lại, nơi này được cây xanh bảo vệ cũng đúng thôi. Cậu vừa mới thấy ngoài vườn, chỗ xích đu có vài dương cụ to lớn đủ màu nằm rải rác kìa. Còn trong nhà, trên bàn khách, cạnh dĩa trái cây có quả trứng rung bằng gai đó.

Vừa vào nhà, Thế Anh đã lột sạch quần áo, tồng ngồng trước mặt Đặng Thiên với Đặng Bình và rút dương cụ giả ra. Tại chiếc tủ nhỏ cạnh tivi, Thế Anh kéo hộc tủ, chọn loại trứng rung to màu hồng phấn, cho vào miệng vừa ngậm vừa liếm cho đủ ướt rồi lại nhét vào bên trong động huyệt lần nữa.

Đặng Thiên sớm đã quen rồi. Chợt bụng dưới nặng nặng như đang biểu tình, Đặng Thiên đành quay qua hỏi Thế Anh.

"Anh, nhà vệ sinh ở đâu? Em muốn đi vệ sinh."

Đặng Bình vừa cất đồ ở trong phòng theo lời hướng dẫn của Thế Anh, vừa mới xuống cầu thang đã nghe câu hỏi của Đặng Thiên. Hắn hoảng hốt chạy xuống, quỳ xuống, đầu thấp hơn hạ bộ của Đặng Thiên.

"Đừng, cho chú đi!"

Đặng Thiên kinh ngạc.

"Mỗi lần em mắc tiểu cứ tìm chú út, cho chú uống là được rồi. Tụi mình làm cháu phải biết làm cho chú vui, chú sướng biết chưa." Thế Anh tủm tỉm cười.

Thế này là quá biến thái rồi! Nhìn xem, chú ruột lại đi uống nước tiểu của cháu mình, không phải là dâm mà là đại biến thái.

Không đợi Đặng Thiên suy nghĩ xong, Đặng Bình đã kéo quần Đặng Thiên xuống, há miệng chờ sẵn. Đặng Thiên bèn hẩy mông, để phân thân bán cương của mình vào trong miệng chú út.

Đợi một lúc sau, một dòng nước ấm chảy vào trong miệng chú út. Đặng Bình nuốt lấy nuốt để, vẻ mặt sung sướng ngậm chặt lấy phân thân cháu mình. Đợi dòng nước từ từ ít hẳn rồi chấm dứt, chú út tận tình liếm lỗ tiểu, cố lau sạch đi số nước tiểu còn sót lại.

"Khi nào mắc thì tìm chú, đừng có xả chỗ khác, chú thèm."

Đặng Thiên câm nín. Cũng may trên đường cậu uống khá nhiều nước, nước tiểu cũng không đặc và nặng mùi lắm. Có lẽ cậu cần phải uống nhiều nước hơn, nước tiểu loãng ra cho chú út uống dễ dàng hơn. Nhưng cậu quên mất rằng, uống nước nhiều sẽ nhanh mắc tiểu, chú út lại càng no nê và sung sướng hơn.

"Chú... biến thái quá..." Đặng Thiên thầm thì.

Đặng Bình xem như đó là lời khen, còn cười dâm đãng, búng búng đầu vú cậu.

Trong nhà ba người, hết hai người trần truồng rồi, cậu còn giả bộ làm khuê nữ chi nữa, cũng trực tiếp cởi bỏ quần áo, nhảy phốc lên sofa, cũng chọn một cái trứng rung không dây trong hành lý của mình, bôi trơn rồi nhét vào.

"Chú út ngày mai cũng về nhà ông nội dự sinh nhật đi."

Đặng Bình vừa nghe đã giật mình.

"Không được đâu, ông nội đã từ mặt chú rồi."

"Không sao đâu, ngày mai có hai đứa con sẽ giúp chú. Với lại nhìn chú bây giờ... sạch sẽ như thế này, lại còn có công ăn chuyện làm đàng hoàng, không còn chơi bời phá của như xưa... ông nội còn mừng không kịp sao nỡ đuổi chú đi được."

Thế Anh vừa nói vừa hẩy hẩy phân thân chú út làm nó rung rinh, ngón tay mát lạnh còn mơn trớn từ mu lên bụng, mân mê hai đầu vú gắn khuyên bạc. Đặng Bình vui sướng rên rỉ.

"Được... được không?"

"Với lại chú về, có dòng họ Đặng bảo hộ, lúc đó chú tìm chủ nhân của mình dễ hơn bây giờ không phải sao? Tiểu Thiên em nói có phải không?"

Đặng Thiên nằm ở ghế sofa, còn đang tưởng tượng chủ nhân đè mình ra đâm chọc xỏ xuyên đến rên rỏ, vì vậy tay cũng bận vuốt phân thân, ngón tay dài moi móc động huyệt, cậu đâu có nghe anh mình nói gì, chỉ gật đầu qua loa mà thôi.

Đặng Bình với Thế Anh cười trừ.

Phần nấu ăn do Đặng Bình đảm nhận, lý do hắn đưa ra là xem đây là lời cảm ơn của hắn vì hai đứa cháu chịu cho hắn tinh trùng cùng nước tiểu. Đặng Thiên kinh ngạc vì tài nấu nướng ngon lành của chú út, Thế Anh cho biết, những kỹ năng cũng có trong phần cải tạo.

Lúc Đặng Bình mắc tiểu, hắn nghe theo lời Thế Anh đi ra ngoài vườn. Đặng Thiên tò mò theo sau, chỉ thấy chú cậu tại một gốc cây, quỳ tư thế bốn chân, mông hếch cao rồi giơ một chân lên, bắt chước theo dáng chó đi tiểu. Cậu kinh ngạc, có khi nào chú út quen với cách tiểu này rồi hay không, chỉ khi nào dùng tư thế này mới tiểu được mà thôi.

Mà suy đoán của Đặng Thiên có phần đúng, lúc tối chú út đi vệ sinh cũng dùng tư thế đó, còn đầu thì ngẩng cao, miệng ngậm phân thân, uống nước tiểu của anh họ. Còn bên dưới phần xè xè nhỏ nước. Xong xuôi lại bò tới chỗ cậu uống thêm một chặp, sau đó vệ sinh cá nhân và lên giường ngủ.

Thế Anh rủ rê, hai anh em họ ngủ chung, chú út nằm thấp hơn, miệng ngậm phân thân của Thế Anh, còn tay cầm phân thân cậu. Đặng Bình liền giải đáp thắc mắc của Đặng Thiên.

"Lúc ngủ phải ngậm đồ chơi mới ngủ được."

Đặng Thiên gật đầu, cả ba người cùng nhét dương cụ giả trong người trước ngủ nè, thêm một cái nữa cũng chẳng hề hấn gì. Bất giác Đặng Thiên tưởng tượng, mình ngậm phân thân chủ nhân và đi ngủ thì sao, vừa nghe đã thấy kích thích rồi.

Sáng sớm cậu được chú út phục vụ phân thân mà tỉnh giấc. Chú út mặc một thân quần tây đen, áo len dày màu xanh lam có hoa văn. Quần lót bằng dây mỏng manh màu trắng. Ban đầu chú út không chịu mặc đồ lót vì nó ngứa ngáy, hắn sẽ nứng. Thế Anh đành từ trong đống đồ lót tình thú của mình, chọn ra được cái quần mặc như không mặc này. Sau động huyệt trước sau mang giang tắc thô to.

Còn áo len chú rất ưng, sợi len ma sát trên đầu vú vừa ngứa vừa sướng không có gì tả nổi.

Ngồi trên xe, chú út tưởng tượng đủ thứ khi về nhà, bị ông nội mắng chửi đuổi ra khỏi nhà là chắc chắn rồi, tuy nhiên hai đứa cháu này cam đoan mọi chuyện ổn, vì thế hắn sẽ tin chúng một lần.

"Nếu như... chủ nhân của chú là người trong họ hàng thì hay biết mấy..." Chú út lên tiếng.

"Gu của chú mặn quá rồi, thích chơi loạn luân sao?" Đặng Thiên ngạc nhiên hỏi.

"Chú... chú chỉ nghĩ vậy thôi..." Chú út lắp bắp.

Thế Anh phì cười. "Chú ngoan ngoãn nghe lời thì tụi con sẽ tìm cho chú một chủ nhận thôi, không, cỡ chú là phải hai ba người mới được."

Đặng Bình gật đầu, sung sướng chờ đợi.

Khi về đến cổng, ông nội đã đứng chờ sẵn, Đặng Thiên sung sướng ôm chầm lấy ông.

"Ông nội!"

"Tổ cha mày, nếu không nhờ Thế Anh thì con quên luôn sinh nhật của ông phải không?"

Đặng Thiên le lưỡi giả vờ nũng nịu. Thế Anh xuống xe gọi một tiếng ông nội. Ông nội cười hì hì chào đón.

"Ch... cha..."

Ông nội vừa nghe tiếng thì quay lại, thấy sau lưng Thế Anh còn thêm một người nữa. Ông nội thấy người này quen quen, nhưng cũng không nhận ra đây là ai.

"Là chú út." Thế Anh nhắc nhở.

Ông nội vừa nghe thì quát. "Mày còn về đây làm gì? Tao đã từ mặt mày rồi, về đây định xin tiền hay phá của nữa hả."

Ông nội giơ cây gậy định đánh, Đặng Bình rùng mình, rút hai vai lên, vừa sung sướng chờ mong gậy giáng xuống nhưng cũng vừa sợ sệt đau đớn. Thế Anh liền cản.

"Ông nội, giờ chú út không giống xưa đâu. Chú hối hận rồi, giờ chăm chỉ làm việc lắm."

Ông nội nhìn Thế Anh với ánh mắt dò xét, Đặng Thiên thấy thế cũng hùa theo.

"Ông nội nhìn chú út giờ sạch sẽ đàng hoàng không? Chú cực khổ làm việc lắm đó ông nội, ông nội đừng giận chú út nữa. Đánh người chạy đi chứ ai đánh kẻ ở lại, phải không ông nội?"

Ông nội đảo mắt nhìn Đặng Thiên rồi nhìn chú út. Chú út run rẩy.

"Cha... con hối hận rồi, lúc trước không nên làm như vậy.... cha... tha lỗi cho con đi..."

"Đúng đó ông nội, ông nội cho chú một cơ hội đi, nếu như chú vẫn chứng nào tật đó, ông nội từ mặt chú cũng được mà."

Ông nội im lặng, lát sau hừ một tiếng, nện mạnh cây gây xuống sàn rồi nắm tay Đặng Thiên đi vào trong. Thế Anh nhướn mày nháy mắt với Đặng Bình.

Đặng Bình tủm tỉm cười, sung sướng đi vào trong nhà.

Bởi vì chú thím ba muốn tổ chức một cái tiệc hoành tráng, mục đích để khoe mẽ con gái mình làm việc giỏi giang báo hiếu như thế nào. Ông nội cũng không có ý kiến gì, tùy mấy đứa muốn làm sao thì làm, miễn là về nhà chúc mừng ngày sinh của ông là được rồi.

Tiệc tổ chức ở nhà hàng Bách Hoa Tân vào buổi tối, ngoài những họ hàng con cháu trong Đặng gia sẽ có thêm vài người quen ông nội, một vài người quen với chú thím hai, ba trong nhà tới chúc mừng.

Thế Anh đứng xoay mặt vào một góc khuất, khóa quần mở, mặt hơi nhăn lại, cắn môi dưới cố gắng không phát ra âm thanh. Dưới hạ thân là Đặng Bình ăn mặc chỉnh chu, quần tây áo sơ mi sọc ca rô đang ngồi chồm hổm ngậm phân thân cháu mình, trái cổ trượt lên trượt xuống liên tục chứng minh hắn đang uống nước tiểu Thế Anh. Phía ngoài là Đặng Thiên đang ngó dáo dát xung quanh canh chừng. Một lát sau Thế Anh quần áo chỉnh tề đi ra, vỗ vai cậu. Phía sau là Đặng Bình khoan thai, đang dùng khăn lau miệng.

"Không ngờ được ngay trong tiệc của ông nội mà chú dám..."

Đặng Bình nhún vai. "Chúng ta thỏa thuận rồi mà, khi nào mấy đứa mắc tiểu thì để cho chú uống."

"Mau tìm chủ nhân lẹ đi, biến thái thế này ai mà chịu nổi." Đặng Thiên nghiến răng.

Đặng Bình rũ mắt. "Bảo chủ nhân của con tha cho chú đi, may ra chú mới tìm được chủ nhân."

Đặng Thiên im lặng. Đúng là chú không tìm được chủ nhân cho mình cũng là do một phần Vệ Đình nhúng tay.

Bảy giờ tối, khách khứa tới chúc mừng ông nội đông hơn, Ông nội vui vẻ cười tít cả mắt, chú thím ba tranh thủ lấy lòng trước mặt những vài vị khách tai to mặt lớn, hiếu thảo chăm nom ông nội cẩn thận tới từng mi li mét. Thế Anh nhìn thấy chỉ nhếch môi cười, còn Đặng Bình cũng chẳng quan tâm, dù gì lúc hắn trở về những người kia cũng không quan tâm lắm. Thi thoảng hắn xem ông nội có mệt không, đấm đấm lưng, mát xa cho ông nội. Ban đầu ông nội thờ ơ không quan tâm, nhưng dần dần ông cũng thường hay đảo mắt tới Đặng Bình nhìn một cái. Lúc hắn quay qua thì lại nhìn đi chỗ khác.

Đặng Thiên không ngờ rằng, trong buổi tiệc này lại xuất hiện một vị khách mà cậu không ngờ tới.