Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 467




Liễu Phán Nhi nghe nói như thế thì lập tức chán ghét phẫn nộ, nhận lấy bức thư từ trong tay của Lý Nguyên Thanh, cẩn thận đọc.

Sau khi xem xong, nàng cũng tức giận đến không chịu được: "Năm ngoái có người đánh bạc, ta đã ra lệnh, trừng phạt nghiêm khắc, ta còn cho là những người kia sẽ lấy đó mà làm gương. Bây giờ thì tốt rồi, vậy mà lại bắt đầu quen thói cũ, quả nhiên là bùn nhão không dính lên tường được.

Lý Dung cười cười, an ủi mẹ: "Nương, người nào cũng có thói hư tật xấu. Trước đó còn chưa xuất hiện là bởi vì họ chưa có tiền. Bây giờ có tiền thì họ sẽ cảm thấy mình không tâm thường, muốn khoe khoang một chút, muốn tìm kiếm niềm vui."

Lý Tiểu Bảo nghĩ nghĩ: "Nương, bọn họ đánh bạc ở chỗ nào vậy? Làm sao mà Chu lão tam lại biết? Hắn lại còn viết thư mật báo từ trước, người nào khéo léo như thế, vậy mà còn có thể làm được chuyện tốt như vậy sao?”

Lý Dung gãi gãi đầu: "Đường bá bá cùng Trần bá bá rất giỏi, vậy mà bọn họ không phát hiện ra sao?”

Lý Nguyên Thanh nghe thấy lời của bọn nhỏ thì cười khẽ trả lời: "Không cần lo lắng, Vân Sơn đại ca cùng Quảng Nam đại ca đều là người giỏi, chắc hẳn là bọn họ đã tra được, sở dĩ vẫn chưa ra tay là vì muốn chờ chúng ta trở về. Hoặc có lẽ là còn chưa tới lúc thu lưới."

Nghe thấy lời của bọn nhỏ thì Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng thở ra: "Sau khi trở về, lập tức bắt những người kia lại, chỉ cân những người kia của thôn Cát Tường đánh bạc thì nhất định phải đuổi họ."

Lý Nguyên Thanh lộ vẻ khinh thường, cười nhạo hai tiếng: "Nhất định là bọn họ đánh bạc ở một nhà nào đó, nếu đuổi người đi, mặc dù bắt đúng người đó nhưng vẫn chưa hết. Người nhà của bọn họ ở trấn Cát Tường thì phải làm sao? Bọn họ không muốn rời khỏi trấn Cát Tường, nhưng lại không nỡ từ bỏ người thân bị đuổi đi."

Lý Nam võ tay: "Cha, biện pháp này rất hay. Không khiến người chết, cũng không đuổi người, người trong thôn cũng không thể oán hận chúng ta, mà còn cảm thấy chúng ta đang giúp bọn họ dạy dỗ đứa con trai không nghe lời của bọn họ."

Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi sững sờ: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Đánh ba mươi đại bản, sau khi vết thương lành lại thì họ vẫn sẽ tiếp tục đánh bạc."

Lý Nguyên Thanh cười lạnh: "Đầu tiên là phải phạt tiền, nhưng không được dùng tiền trong nhà. Mà phải bị đưa đến mỏ đá, làm công việc khổ cực. Căn cứ vào tiền phạt để xác định xem lao động trong ba năm hay năm năm. Nếu làm không xong thì sẽ không có cơm ăn, còn phải chịu roi. Ta sẽ giao cho quản sự ở nơi đó, một ngày ba bữa, tìm đủ loại lý do để đánh."

Liễu Phán Nhi kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Chàng có biện pháp nào? Dù sao thì lúc trước cũng nói, nếu ai đánh bạc thì sẽ bị nghiêm trị."

Lý Nguyên Thanh cười âm hiểm, nghiến răng nghiến lợi: "Đánh ba mươi đại bản, đúng là không đáng là gì, lúc đó rất đau nhưng mười ngày nửa tháng sau đó thì sẽ khỏi. Người đam mê cờ b.ạ.c sẽ không thể nào thay đổi được. Ta có biện pháp để bọn họ vừa nghĩ tới chuyện đánh bạc thì hai chân lập tức run rẩy."

"Mặt khác, cách mỗi một tháng, cho phép người trong nhà đến thăm một lần, để bọn họ nhớ tới vẻ đẹp trong nhà. Sau thời gian dài, điều này sẽ khiến cho họ cảm thấy vô cùng khổ sở. Vừa nghĩ tới đánh bạc thì sẽ nhớ đến chuyện bị đánh, nghĩ đến cảnh chịu đói, nghĩ đến cảnh mình không thể làm xong công việc vất vả."

"Ngay từ đầu, có lẽ bọn họ sẽ không oán trách nàng, cảm thấy nàng cũng chỉ đang muốn tốt cho thôn, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, cốt nhục phân ly, sinh ly tử biệt, thì những người này sẽ không còn quan tâm đúng sai, nhất định sẽ oán hận chúng ta. Nhất là người trong tộc, mặt ngoài không dám biểu lộ, nhưng trong lòng sẽ nghĩ như vậy."

Lý Tiểu Bảo cũng cười, giơ ngón cái lên với cha mình: "Cha, người thật tuyệt."

Liễu Phán Nhi cũng cười: "Vậy được, chuyện này giao cho chàng, diệt tận gốc. Bắt tất cả mấy người đánh bạc về, đến lúc đó số tiền kia sẽ được dùng để chia cho cô nhi trong huyện thành."

"Ừ." Lý Nguyên Thanh đáp lời, nếu hắn đã ở nhà thì không nên để Phán Nhi đứng ra trong mấy chuyện bẩn thỉu, động d.a.o động kiếm như vậy đước.

Đến trấn Cát Tường, mọi người thấy xe của Liễu Phán Nhi thì nhao nhao tránh ra, để Liễu Phán Nhi đi qua.

Trước trước sau sau có trên trăm thị vệ, cưỡi ngựa cao to, bảo vệ xe ngựa của Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh đi qua trấn Cát Tường.

Triệu Lão Lại đang ngủ ở quán trọ Cát Tường, nghe thấy bên ngoài khua chiêng gõ trống thì tỉnh dậy.

Sau khi mở cửa sổ thì mới biết được Đức Thụy phu nhân cùng Lý Nguyên Thanh trở vê.

Nhìn thấy có nhiều binh lính mang theo đao kiếm như vậy thì bắp chân của Triệu Lão Lại có chút co rút, mau ngồi xuống nghỉ ngơi.

Những người giang hồ, hãm hại lừa gạt, làm đủ mọi ngành nghề như hắn sợ quan nhất.

Người muốn đánh bạc càng dễ đi ra ngoài hơn.

Nếu gặp thanh quan thì càng đáng sợ. Không chỉ mất hết tiên, mà thậm chí cả mạng cũng không còn.

Triệu Lão Lại cảm thấy hẳn là nên mau chóng hồi vốn, sau đó rời khỏi trấn Cát Tường trong vòng ba ngày.

Chỉ hận bây giờ ông cụ Chu đỏ mắt, vì muốn kiếm càng nhiều cho nên cũng thả rất nhiều mồi ra ngoài, bây giờ vẫn còn chưa hồi vốn.

Lỡ như bị Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh biết người trẻ tuổi trong thôn Lý Gia đánh bạc thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy được.

Bây giờ từ trên xuống dưới trấn Cát Tường đều bận rộn nghênh đón Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh, sẽ không chú ý đến sòng bạc của lão, đây chính là cơ hội tốt. Nhất là đêm nay, trong nhà Liễu Phán Nhi sẽ có nhiều khách.

Nếu gặp tham quan thì tất cả số bạc mà hắn kiếm được sẽ rơi vào túi của quan. Cho dù là bé nam hay bé nữ cũng có.

Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh đến, làm cho cả trấn Cát Tường giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở.

Bọn thị vệ đang khiêng những chiếc rương, Miêu Nhi tỷ nhìn thấy trẻ con thì sẽ đưa tiền cho chúng, lập tức khiến cho mấy đứa nhỏ vui vẻ.

Triệu Lão Lại nghĩ tới đây thì đóng cửa sổ lại, leo lên trên giường, bắt đầu tiếp tục ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho buổi tối.

Bên trong rương vẫn còn gân nửa số tiền, Miêu Nhi tỷ trực tiếp ném ra ngoài: "Ai nhặt được thì là của người đó, nhưng không được chen chúc với trẻ con, cẩn thận một chút."

Có rất nhiều người dẫn con đi chợ, nhận được mấy chục văn tiền, đủ để mua kẹo, mứt hoa quả cho bọn nhỏ.

Cuối cùng cũng đến cửa nhà.

Không chỉ có trẻ nhỏ có mà người già cũng có.

Mấy người ở gần đó đều nhao nhao cúi lưng nhặt tiền.

Liễu Phán Nhi nhanh chóng sờ sờ đầu của Lý Đại Bảo: "Trong khoảng thời gian này, khổ cực Đại Bảo nhà ta, ta đã nhận được thư, cũng khen ngợi con. Nương rất tự hào về con."

Hy vọng phúc lộc của Đức Thụy phu nhân cùng Lý Nguyên Thanh có thể mang lại điều tốt lành cho mấy đứa nhỏ.

Sau khi về nhà thì những người này sẽ treo vào dây đỏ, để mấy đứa nhỏ đeo ở cổ.

Số tiền thưởng này đều có phúc.

Lý Đại Bảo muốn ra ngoài nghênh đón, nhưng cửa chính bị chặn lại, chỉ có thể ở trong cửa chờ đợi: "Nương!"

Đây đều là tiền mới, vàng óng, vô cùng đẹp, hơn nữa còn là Đức Thụy phu nhân cùng Lý tướng quân ban thưởng.

Lý Đại Bảo đỏ tròng mắt, nhưng vẻ mặt rất tự hào: "Đại Bảo không phụ ủy thác, cuối cùng cha mẹ, đệ đệ muội muội đã trở về."

Lý Nguyên Thanh muốn ở cạnh người nhà, nhưng cửa ra vào có nhiều người đứng chắn như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Hắn nhìn vê phía thôn trưởng Lý: "Thôn trưởng đại thúc, ta thăng chức, đây là chuyện mừng, có thể mở tiệc chiêu đãi thôn dân. Xế chiều hôm nay, bày một bữa tiệc ở trên đường trong trấn, tất cả già trẻ lớn bé trong thôn đều có thể đến. Ngài xem xét rồi sắp xếp giúp ta, ta sẽ đưa bạc."