Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 466




Những người khác cũng nhanh chóng bỏ tiền, có người cho một lượng bạc, có người cho hai lượng bạc, ba lượng bạc.

Triệu Lão Lại không từ chối được, sau đó lập tức nhận lấy.

Triệu Lão Lại đưa mắt liếc nhìn mấy người Lý Lục Lang một cái, sau đó bắt đầu đánh cược.

Ở ván thứ nhất, Triệu Lão Lại liền thắng, bạc trong tay nhiều gấp bội.

Lần thứ hai, lại thắng, tiền lại tăng lên.

Sau đó mấy người Lý Lục Lang cảm thấy hãi hùng khiếp vía, ánh mắt cũng càng ngày càng phấn khởi.

Lần thứ ba thua, nhưng chỉ thua 1⁄:, vẫn được tính là thắng.

Lần thứ tư lại thắng...

Triệu Lão Lại nói: "Không được nói lung tung với người khác, nếu không thì sẽ loạn. Trở về ăn sáng, ngủ một giấc. Các ngươi cũng đã xem rồi, buổi tối không được đi theo nữal"

Khi tiến vào trấn Cát Tường thì trời đã trời sáng choang, mở túi tiền ra, chia tiền ở ven đường.

Mọi người nhìn vào túi của Triệu Lão Lại, không chỉ có tiền do Triệu Lão Lại tự mình kiếm được mà còn có tiền hoa hồng mà mấy người Lý Lục Lang chia cho, cũng khoảng trăm lạng bạc ròng.

Những người này đỏ ngầu cả mắt.

Lúc trước Lý Lục Lang đưa hai lượng bạc, bây giờ đã biến thành hai mươi hai lượng bạc, Lý Lục Lang nhận được mười một lượng bạc, những người khác cũng được chia gấp năm lần trở.

Nếu như bọn họ tự chơi thì sẽ không cần phải chia tiền cho người khác.

Cứ trong trạng thái thắng thua như vậy đến lúc chân trời hơi sáng, vào lúc sòng bạc dẹp quầy thì Triệu Lão Lại thắng được một túi bạc, đi ra khỏi sòng bạc.

Không chỉ có như thế, bọn người Lý Lục Lang còn ra tay xa xỉ, hơn nữa còn thuê xe ngựa, đi theo Triệu Lão Lại đến thanh lâu trên huyện thành để vui chơi. Cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt, càng trầm mê đánh bạc hơn.

Cứ như vậy, bọn người Lý Lục Lang bị Triệu Lão Lại dẫn dụ từng bước một để đánh bạc. Người khác đánh bạc, bọn họ chỉ có thể xem, cho nên bọn họ muốn học một chút kỹ thuật từ chỗ Triệu Lão Lại, sau đó sẽ bắt đầu tự đánh bạc.

Ban đầu thắng không ít làm cho những người này cảm thấy mình đánh bạc không tệ, càng ngày càng không thể cứu vẫn.

Mấy người Lý Lục Lang đáp lời, nhưng trong lòng suy nghĩ, tối nay mang nhiều tiền hơn một chút, như vậy thì cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Mấy người phụ nữ ở nhà sợ, nhưng các nàng lo lắng hơn về đội tuần tra, nếu bắt được chồng họ thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Cả ngày tức giận đến mức lấy nước mắt rửa mặt, nhưng vẫn luôn phải nở gương mặt tươi cười chào đón với mọi người.

Gần như tất cả mọi người như vậy, chỉ là bọn họ đã đi vào thế trận của người khác, trầm mê rồi, không thể tự kiềm chế. Còn việc một đêm chợt giàu hay lật ngược tình thế thì cũng chỉ là một giấc mộng.

Càng ngày càng có nhiều đàn ông trong thôn Lý Gia lấy tiền trong nhà đi đánh bạc.

Về sau thua nhiều, giành được ít, nhưng luôn muốn lật ngược, cho nên lấy thêm nhiều bạc ở trong nhà ra, tiến hành đánh bạc.

Ở trong bầu không khí khó chịu này, cuối cùng Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh cũng trở vê huyện Thôi Dương.

Tiểu Lý chưởng quỹ chắp tay hành lễ: "Phu nhân tướng quân, hai người trở về, thật sự là quá tốt! Còn có 5 ngày nữa là đến tết, chúng ta đã xử lý xong sổ sách, cũng chỉ đợi để đưa đến nhà!"

Liễu Phán Nhi Lý Nguyên Thanh đi qua cửa hàng tơ lụa của nhà mình thì dừng lại.

Lúc này Cố lão phu nhân mới buông tay Liễu Phán Nhi, sờ sờ khuôn mặt của bọn nhỏ, lên xe ngựa, về Cố gia.

"Lão phu nhân, yên tâm, ta nhất định sẽ dẫn mấy đứa nhỏ qua." Liễu Phán Nhi cười nói: "Ngài bảo trọng thân thể, về nhà nghỉ ngơi thật tốt."

Tiểu Lý chưởng quỹ cùng Tam Mao, Tứ Mao, nhìn thấy Liễu Phán Nhi trở về thì vô cùng vui vẻ.

Cố lão phu nhân không khỏi nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, chờ qua năm, nhất định phải tới nhà ta làm khách."

Liễu Phán Nhi nghe nói như thế thì gật đầu một cái: "Các ngươi khổ cực rồi, làm thêm ba ngày, vào hai tám tháng chạp thì sẽ đóng cửa. Ta sẽ sắp xếp tốt tiền công và tiền thưởng, ban thưởng vì nửa năm qua các ngươi đã khổ cực!"

Tiểu Lý chưởng quỹ cười cười: "Đây là chuyện chúng ta phải làm!"

Liễu Phán Nhi lại cổ vũ Tam Mao cùng Tứ Mao, khen bọn họ tiến bộ rất nhiều.

Không chỉ như thế, nàng còn cho Tiểu Lý chưởng quỹ cùng Tam Mao Tứ Mao một vài thứ được mang từ kinh thành và.

Ba người tạ ơn, không ngừng cảm tạ.

Người một nhà chỉ muốn về cho nên chỉ nói một chút rồi rời đi.

Tiểu Lý chưởng quỹ nhìn Liễu Phán Nhi rời đi, bùi ngùi mãi.

Trước đây khi bị đuổi khỏi cửa hàng tơ lụa Vương gia, tinh thân của Tiểu Lý chưởng quỹ sa sút, cũng không tìm thấy công việc thích hợp để làm.

Nếu như gặp Đức Thụy phu nhân cùng Lý Nguyên Thanh tướng quân ở huyện thành thì lập tức giao bức thư này cho bọn họ.

Quan trọng nhất là không phải tranh giành nhau ở chỗ này, chỉ cần cẩn thận buôn bán thì sẽ có thể nhận được sự khen ngợi của đông gia.

Gần đây công việc buôn bán trong nhà rất tốt, hơn nữa tới gần tới cuối năm cho nên rất nhiều người đặt mua đồ tết.

Đi đến nửa đường, Chu lão tam đang vội vàng cho hàng vào xe ngựa.

Tiểu Lý chưởng quỹ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi làm việc ở chỗ này, hơn nữa hắn ta cũng càng ngày càng cố gắng, không phụ sự kỳ vọng của Liễu Phán Nhi đối với hắn ta.

Chu lão tam thường xuyên đến huyện thành nhập hàng, hơn nữa cha của hắn ta là ông cụ Chu cũng đã giao việc.

May mắn thúc thúc đã giới thiệu cho hắn công việc này, không chỉ quen thuộc, mà hắn ta cũng có thể thể hiện tất cả những gì mình đã học được, hơn nữa còn có nhiều tiền công và tiền thưởng.

Chu lão tam nhìn thấy xe ngựa ở phía sau thì nhanh chóng dừng lại.

Vốn là ông cụ Chu còn cho rằng phải tốn nhiều công sức thì mới thuyết phục được con trai, không nghĩ tới Chu lão tam lại đồng ý ngay, cũng không hi vọng bị Triệu Lão Lại uy hiếp.

Mấy ngày nay Chu lão tam không có hành động kỳ lạ, vẫn đi nhập hàng như bình thường, đồng thời cũng đang chờ đợi Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh.

Chu lão tam cẩn thận hỏi thăm tình huống, ông cụ Chu cảm thấy nếu đã có thể nói chuyện này với vợ kế thì đương nhiên là có thể nói chuyện này với con trai.

Chu lão tam vừa nói chuyện vừa không ngừng nháy mắt.

Liễu Phán Nhi mở rèm xe ngựa, nhìn Chu lão tam ở bên ngoài: "Gần đây làm ăn khá khẩm không?"

Chu lão tam cười ha hả: "Nhờ Đức Thụy phu nhân mà thôn dân trong trấn Cát Tường cùng thôn Cát Tường có thu hoạch lớn trong năm nay, nhà nào cũng có nhiều tiền, thường xuyên giúp đỡ cửa hàng nhà chúng ta, đúng là kiếm được không ít."

Xe ngựa của Liễu Phán Nhi cũng dừng lại, cũng biết được ở phía trước là Chu lão tam từ Miêu Nhi tỷ.

Liễu Phán Nhi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.

Lúc này Lý Nguyên Thanh đã nhặt bức thư cuộn tròn ở trong xe lên, mở ra xem xét, mặt lập tức đen lại.

Lén lút như vậy thì nhất định không phải là chuyện tốt.

Liễu Phán Nhi hơi sững sờ, lúc này mới rõ ràng, ở sao mà vừa rồi Chu lão tam lại nháy mắt liên tục, hẳn là là có chuyện muốn lặng lẽ hồi báo.

Vô cùng kín đáo, người ngoài không thể nào biết được.

Sự thật đúng là như thế, Liễu Phán Nhi thả rèm xe xuống thì quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên Thanh.

Ngay khi xe ngựa của nàng đi qua xe ngựa của Chu lão tam, Chu lão tam ném một món đồ vào trong xe của nàng qua cửa sổ.

Liễu Phán Nhi hiếu kỳ hỏi: "Có chuyện gì?"

Nét mặt Lý Nguyên Thanh khinh bỉ, đưa cho Liễu Phán Nhi xem: "Những người này đúng là không biết sợ. Vừa được ăn no mấy ngày thì đã không biết mình đang ở đâu! Vừa có một chút bạc thì đã bắt đầu đánh bạc!"