Thôn trưởng Lý nghe nói như thế thì ở nở nụ cười: "Nghe thấy gì chưa? Đừng chắn ở chỗ này, mau đi làm đi."
"Nghe được rồi, mộ tổ của Lý gia cũng bốc khói xanh." Đám người vô cùng hưng phấn, đặc biệt vui vẻ.
Mặc dù không phải bọn họ làm quan, nhưng bọn họ ở gần, một cái huynh đệ trong dòng họ làm quan, bốn bỏ thành năm, bọn họ cũng làm quan, bọn họ cũng có thể thơm lây.
Các nam nhân vây quanh bên người thôn trưởng Lý, hỏi công việc, hỗ trợ đặt mua tiệc rượu.
Các nữ nhân vây quanh Chu Thúy Hoa, chờ Chu Thúy Hoa sắp xếp công việc nấu nướng.
Bọn trẻ có tiền thưởng thì vội vàng đi mua kẹo ăn, cười toe toét, tiếng cười truyền đi rất xa. Cửa ra vào dân dần vắng vẻ.
Liễu Phán Nhi giao cho Báo Tử: "Gọi vài chục huynh đệ đi, đều chưa ăn cơm mài Sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước, sau đó thì đưa đồ ăn đế, ăn cơm xong thì có thể nghỉ ngơi.
Báo Tử vội vàng đáp lời: "Phu nhân yên tâm, tiểu nhân đi sắp xếp ngay!"
Cho dù là con trai hay con gái, đợi đến khi lớn lên thì đây cũng chính là chỗ dựa lớn nhất.
"Đa tạ phu nhân." Báo Tử cười vui vẻ, có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, bọn họ cũng có không ít bạc.
Bọn họ có tổng cộng mười người, Báo Tử quyết định mỗi người sẽ mua một căn nhà.
Báo Tử quyết định dùng số tiền này mua nhà ở trên trấn trước.
Đợi đến cuối năm phát tiền công cùng tiền thưởng thì lại có thêm doanh thu.
Bây giờ không đủ, nhưng sau này có thể trả góp, vê sau bán mạng cho phu nhân làm việc.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Khổ cực rồi! Tết sẽ có nhiều tiền thưởng!"
Nghe được lời này của Tiểu Hoa tỷ thì Liễu Phán Nhi đỏ mặt: "Tiểu Hoa tỷ, vừa về đã chê cười tal” Liễu Phán Nhi khát nước, nhận lấy thổi thổi rồi uống hai ngụm: "Vẫn là ở trong nhà thoải mái."
Lưu thị nhìn Liễu Phán Nhi từ trên xuống dưới, che miệng cười: "Vốn cảm thấy mấy người lặn lội đường xa sẽ bị gây đi, không nghĩ tới sắc mặt không tệ, khuôn mặt đầy thịt"
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại người trong nhà cùng người hầu, Ngư Nhi muội đi nấu nước nóng pha trà: "Phu nhân, tướng quân mời uống trà!"
Lý Nam là người đầu tiên giơ tay mập nhỏ lên, không ngừng nói, ánh mắt tung tăng.
"Tiểu Hoa tỷ à!" Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Mấy đứa nhỏ đều có ở đây, đừng nói hết mấy lời này!"
Lưu thị quay đầu nhìn về phía mấy đứa bé: "Các ngươi muốn đệ đệ hay muội muội?”
Lưu thị cười trộm: "Ta cũng không nói muội, chẳng qua là ta cảm thấy nhà ta không có nhiều trẻ con, ngươi cùng Nguyên Thanh cũng không thể nhàn rỗi, rất bận rộn!"
"Muốn, muốn! Có đệ đệ muội muội, như vậy thì ta cũng không còn là người nhỏ nhất, ta cũng là tỷ tỷ! Nếu đệ đệ muội muội nghe lời thì thôi, nếu không nghe lời thì ta sẽ đánh bọn họ!"
A Dung đưa tay nhéo tai muội muội A Nam: "Được rồi, nếu tỷ tỷ có thể dạy dỗ đệ đệ muội muội, vậy bây giờ ta cảm thấy A Nam muội đang rất muốn ăn đòn! Đệ đệ muội muội còn chưa có đâu, vậy mà muội đã muốn đánh bọn chúng! Tại sao muội lại không nghĩ đến việc thương yêu bọn nhỏ?"
"Tỷ tỷ muội sai rồi, muội thật sự sai rồi. Nếu có đệ đệ muội muội thì ta nhất định sẽ đối xử tốt với bọn họ." Lý Nam không ngừng câu xin tha thứ: "Cha mẹ, tỷ tỷ sắp làm tai con rơi ra mất! Đến lúc đó con trở thành người không có tai thì sẽ rất xấu, không thể gả đi được, cũng chỉ có thể ăn bám, mọi người phải nuôi con cả một đời!"
Mặc dù Lý Dung không dùng lực, nhưng cũng không buông ra: "Đúng là rất tốt, bây giờ tỷ sẽ cãi nhau âm ï với muội! Nhìn dáng vẻ chật vật này của muội cũng đủ chứng minh đánh là thương mắng là yêu!"
Lý Nam bị nhéo tai, nhanh chóng câu xin tha thứ: "Tỷ, tỷ hiểu lầm ta. Ta nói sẽ dậy bọn họ, cũng như đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng thì không được. Đều là người một nhà, phải cãi nhau âm ï thì mới vui."
Lý Nguyên Thanh vô cùng thích Lý Nam, dáng vẻ rất tinh nghịch: "Được rồi, A Dung. Muội muội của con đã biết, như vậy thì bỏ qua cho con bé đi."
Lúc này Lý Dung mới buông lỏng tay, đặc biệt lo lắng A Nam còn nhỏ, bởi vì cha mẹ mang thai sinh con nên hiểu lầm.
Lý Nguyên Thanh ôm Lý Nam, nâng lên thật cao.
Tiếng cười của Lý Nam rôn rả vang vọng toàn bộ căn nhà.
Lý Tiểu Bảo cũng muốn được ôm một cái, cũng muốn được nâng thật cao, nhưng cậu bé cảm thấy mình là ca ca, là con trai, cho nên phải có dáng vẻ của ca ca.
Lý Nguyên Thanh cũng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của tiểu nhi tử, buông A Nam ra, sau đó lại ôm lấy Lý Tiểu Bảo, ném ở trên không, sau đó lại tiếp lấy.
Lý Tiểu Bảo ửng đỏ mặt, nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười, vô cùng vui sướng.
Bình thường Lý Tiểu Bảo như một người lớn nhỏ, bây giờ có bộ dáng vui sướng này mới giống một đứa bé.
Không lâu sau đó, các nàng có thể đi ra ngoài, đi xa, đi Kim Lăng.
Trên bàn cơm, Lý Dung kể cho mọi người nghe vê chuyện ở kinh thành, mọi người thì liên tục há hốc, mắt lộ vẻ hâm mộ.
Liễu Phán Nhi đáp lời: "Đương nhiên có thể! Vào tiết thanh minh, A Dung phải đến kinh thành tế điện mẹ mình, đến lúc đó mấy đứa sẽ cùng đi."
Mặt mày Lý Lệ hớn hở: "Đa tạ Liễu di, kinh thành xa như vậy, ta không dám nghĩ, ta muốn cùng đi Kim Lăm với A Dung vào lần saul"
Liễu Phán Nhi cười cười: "Không cần phải hâm mộ, về sau đi kinh thành, đi Kim Lăng thì tất cả chúng ta sẽ cùng đi, có thể dạo chơi mở mang tâm mắt."
Mấy ngày nữa thì sẽ đến tết, chỉ còn cách tiết thanh minh ba đến bốn tháng.
Cơm trưa đã được chuẩn bị xong, bưng lên bàn, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn cơm, Lý Phương, Lý Lệ lôi kéo Lý Dung vào trong phòng nói chuyện phiếm.
"Chúng ta phải yêu chiều, sủng ái mấy đứa con gái, dù sao thì sau khi bị gả đi sẽ không thể thoải mái như ở nhà mẹ đẻ." Mặc dù Liễu Phán Nhi muốn thay đổi, nhưng trạng thái bình thường chính là như vậy, cho dù có thể thay đổi thì cũng không thể thay đổi được nhiều.
Liễu Phán Nhi chỉ có thể cố gắng dạy các nàng kiên cường, biết cách bảo vệ bản thân, biết sống làm sao cho tốt.
Lưu thị sẵng giọng: "Muội chỉ biết nuông chiều các nàng!"
Gần đây cũng có người tới nhà cầu hôn, nhưng Lưu thị không có đồng ý, nói con còn nhỏ nên từ chối, sau này thì tính sau.
Trong phòng, Lưu thị cùng Lý Nguyên Thanh, Liễu Phán Nhi nói chuyện trong nhà.
Ăn tết xong thì Lý Phương cũng lên mười bốn, cũng đến lúc làm mail
Lý Đại Bảo dẫn Lý Tiểu Bảo cùng Lý Nam chơi trong sân.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu nhất là Liễu Phán Nhi không ở nhà, Lưu thị sợ ánh mắt của mình không tốt cho nên sợ mình sẽ tìm một mối hôn sự không tốt cho con gái mình.
Nhưng mà có lẽ đứa nhỏ đã trưởng thành trong khi người lớn không để ý!
Mặc dù lúc trước Liễu Phán Nhi biết tình huống như vậy, nhưng khi thực sự trải qua thì mới biết không thoải mái đến mức nào.
Liễu Phán Nhi nghe nói như thế thì hơi sững sờ, kiếp trước, mười bốn tuổi còn chưa tốt nghiệp cấp 2 đâu, bây giờ đã muốn làm mai rồi sao.
Lưu thị nhẹ giọng hỏi: "Phán Nhi, qua năm A Phương liền mười bốn, bình thường ở nông thôn cũng bắt đầu làm mai vào thời điểm này. Nếu không thì những đứa trẻ tốt sẽ bị người khác chọn hết!"
"Tiểu Hoa tỷ, sớm như vậy sao? Ta luôn cảm thấy mấy đứa trẻ trong nhà chúng ta vẫn còn rất nhỏ, tại sao lại nói chuyện kết hôn sớm như vậy?" Liễu Phán Nhi mang vẻ mặt đau khổ, có chút không nỡ.
Bây giờ Liễu Phán Nhi trở về, ăn cơm thay đổi quần áo thoải mái, ở trong phòng vừa sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm.
Lưu thị lộ vẻ phiên muộn, thở dài một tiếng: "Đúng vậy, ta cũng không nỡ. Ta cũng chỉ có hai đứa con gái, cũng không muốn tái giá. Ta cảm thấy, bản thân mình chỉ muốn hai đứa con gái có thể tìm được gia đình chồng tốt, tương lai thành thân sinh con, như vậy thì ta đã cảm thấy hài lòng."