Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 376




Vào tháng năm, cây thì là của ba mươi mẫu đất cuối cùng cũng chín rồi.

Liễu Phán Nhi tiếp tục thuê những người công nhân làm dài hạn cùng với nhiều người công nhân làm ngắn hạn để thu hoạch cây thì là. Sau khi đã được phơi nắng, các hạt tròn trịa được cho vào trong kho, tất cả đêu được đóng gói vào trong những bao tải to.

Năm ngoái, Liễu Phán Nhi đã nấu vài món thịt nướng với thì là, nhận được sự đón nhận nồng nhiệt từ mọi người.

Bây giờ đã thu hoạch xong, những người làm công dài hạn bắt đầu gieo trông bắp và khoai lang ở trên mặt đất, ngoài ra còn trông thêm một ít cà chua, dưa hấu và dưa gang, không có trông nhiều lắm.

Cả ngày Lý Nam quấn quít lấy Liễu Phán Nhi: "Nương, người có thể làm thịt nướng cho con ăn được không? Con chỉ vừa nghĩ đến hương vị của thịt nướng ở năm ngoái thôi là đã bắt đầu chảy nước miếng rồi."

Lý Tiểu Bảo giơ tay lên: "Nương, con thích ăn sườn cừu với thì là."

Liễu Phán Nhi mím môi cười: "Các con thật biết cách ăn nha! Nhưng mà công việc bây giờ của ta xong rồi, cũng đã đến lúc để đãi mọi người một bữa ngon. Trưa hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu làm sườn cừu với thì là."

Trong tay của Lý Đại Bảo câm một vỉ nướng, đi theo sau Đường Đại Trụ, mang theo một chiếc hộp sắt lớn.

"Miêu Nhi, bóc thêm tỏi đi, sau đó làm tỏi băm." Liễu Phán Nhi mím môi cười: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ đợi một chút nữa thôi. Nếu mà không ngon thì ta sẽ ăn hết chúng cho."

Liễu Phán Nhi đi qua, nhìn thấy chiếc bếp nướng ngoài trời gân giống như cái ở kiếp trước, nàng dở khóc dở cười. Con người khi nghĩ đến việc ăn uống thì luôn luôn tích cực đến vậy. Vì bữa ăn mà bọn họ không ngừng cải tiến công cụ của mình.

Lưu thị đang rửa cà tím, nàng ấy khá khó hiểu hỏi: "Phán Nhi, nướng loại cà tím này thì ăn có ngon không."

Lý Dung đang cầm một cái que để xiên, rau hẹ được rửa sạch sẽ, đậu đũa, đậu ve, cũng có thể xiên được.

Nàng ướp thịt ba chỉ, thịt dê, thịt bò ở trong một cái chậu sứ.

Về các loại rau hẹ đậu đũa thì Lưu thị vẫn còn có thể hiểu được, nhưng nàng ấy cảm thấy cà tím có mùi là lạ, nhất định ăn không ngon. "Nương, con mới làm một cái bếp nướng ngoài trời mới, hôm nay dùng giá đỡ của con thì có thể nướng được nhiều hơn trong một lần đó." Lý Đại Bảo vui mừng hớn hở, khi cây thì là của nhà cậu được thu hoạch, cậu đã bắt đầu làm chiếc bếp nướng đa chức năng này, còn có một số dụng cụ nướng đa năng khác nữa.

Đường Đại Trụ học theo dáng vẻ của Lý Đại Bảo, đặt các xiên thịt nướng lên trên bếp nướng ngoài trời và nướng, sau đó thỉnh thoảng trở các xiên thịt và các xiên rau củ, đôi khi còn phết đầu, các âm thanh xèo xèo vang lên không ngừng ở bên tai.

Liễu Phán Nhi thấy thịt đã được tẩm ướp vừa ăn rồi, nàng bắt đầu cùng xiên thịt với mọi người.

Lý Đại Bảo đã cho than củi vào bếp nướng ngoài trời, bếp nướng ngoài trời này dài bốn thước rưỡi, có thể nướng được rất nhiều xiên ở cùng một lúc, nhưng đồng thời cũng cần rất nhiều than củi.

Lưu thị tỏ vẻ nghi ngờ, nàng ấy cắt năm quả cà tím, rồi dùng que xiên chúng vào.

Mặc dù có rất nhiều người nhưng bọn họ cũng có thể nướng nhiều hơn trong một lần, mọi người đặt hai loại rau củ và một xiên thịt nướng vào trong đĩa của mình.

Vốn dĩ mùi hương đã rất thơm rồi, sau khi rải vào ít muối rồi thêm vào các gia vị đồ nướng làm từ thì là và bột ngũ vị hương, nếu có ai muốn ăn ớt thì sẽ rắc bột ớt riêng, mùi hương càng thêm thơm phức hơn.

Liễu Phán Nhi phết một lớp dầu lên cà tím, sau đó bắt đầu nướng nó, cho tỏi tăm, muối và gia vị ở phía trên. Sau đó để trên ngọn lửa nhỏ, nướng từ từ. Khi da của cà tím đổi màu, thịt ở bên trong cà tím cũng dần dân mềm đi.

Đồng thời tỏa hương thơm bay xa.

Liễu Phán Nhi còn đặc biệt đưa món cà tím đã nướng chín cho Lưu thị, rắc thêm bột ớt ở trên: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ mau ăn thử đi, mùi vị rất ngon đó."

Lưu thị không thể nào chờ đợi được nữa, mặc dù nàng ấy vẫn không tin lắm vào hương vị của cà tím này, nhưng đây là do Liễu Phán Nhi đích thân làm cho nàng ấy. Hơn nữa nàng còn khen ngợi nhiều như vậy, chắc hẳn ăn rất ngon miệng đây. Nàng ấy dùng chiếc đũa gắp miếng thịt mềm mại của quả cà tím nướng.

Cà tím mềm mại, cộng thêm hương vị của tỏi băm muối và các gia vị lại rắc thêm một chút bột ớt, thật sự cực kỳ ngon.

Đôi mắt của Lưu thị sáng bừng, giơ ngón tay cái với Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, món cà tím nướng này ngon tuyệt, còn ngon hơn cả thịt nướng nữa."

Nghe thấy lời khen của Lưu thị, Lý Dung nhanh tay lẹ mắt, giật lấy hai lát cà tím vừa mới được nướng xong, một lát đặt vào đĩa của nương mình, còn một lát đặt vào đĩa của con bé, nếm thử hương vị của món cà tím nướng này.

Lý Dung cũng hất lời khen ngợi: "Ngon quá đi, mùi vị ngon thật. Đại ca, ta còn muốn ăn cà tím nướng nữa.”

Lý Nam thấy vậy, nghiêng người, mở miệng nhỏ của mình: "Tỷ, tỷ là tốt nhất, tỷ cho ta ăn một miếng cà tím đi. Ta cho tỷ thịt dê nướng của ta, được không tỷ?"

Lý Dung nhìn thấy đôi mắt trông mong của muội mình, đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của muội mình, nhanh chóng gắp thịt cà tím nướng bằng đũa, lo lắng thịt cà tím còn nóng sẽ làm cho muội mình bỏng, con bé còn thổi thổi: "Ăn chậm thôi, đừng để bị bỏng."

"Đúng vậy, hương vị của cà nướng tím này không kém hơn thịt đâu, bà ấy nhất định sẽ thích thôi." Liễu Phán Nhi cười nói: "Đi mau rồi trở vê, đừng chậm trễ."

Mọi người thấy vậy, ngay cả người kén ăn như Lý Nam mà cũng khen ngon, vậy thì chắc chắn món cà tím này rất ngon rồi, thế là ai cũng rối rít muốn ăn cà tím nướng.

Liễu Phán Nhi gắp đủ loại que thịt nướng vào trong đĩa rồi còn đặt hai lát cà tím đã nướng chín vào một cái đĩa khác, đưa cho Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, con gửi qua cho thái nãi nãi cùng với thôn trưởng gia gia để cho hai người đó nếm thử."

Ngư Nhi muội thấy mọi người đều thích ăn cà tím nướng nên nhanh chóng đi đến vườn rau xanh để hái thêm sáu quả cà tím, hai trong số đó vẫn còn choai choai, chưa có trưởng thành cũng đã bị Ngư Nhi muội hái về. Cắt có năm quả cà tím, mỗi quả được chia thành hai, sau khi nướng xong thì được mười phần, quả thật ăn không đủ.

Lý Đại Bảo giao công việc nướng thịt cho Đường Đại Trụ rồi nhận lấy cái đĩa: "Vâng ạ, thái nãi nãi không có răng, con đoán là bà ấy chỉ có thể ăn cà tím nướng mà thôi."

"Cảm ơn tỷ." Lý Nam vui mừng hớn hở, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, thổi phù phù rồi ăn một miếng thịt cà tím, đôi môi hồng hào nhấp nháy không ngừng, ngon đến mức chưa kịp dùng lời nói để khen ngợi mà đôi mắt đã sáng lấp lánh, đợi đến khi con bé nuốt miếng thịt cà tím ở trong miệng nói: "Ngon quá... ngon quá... đại ca, ta còn muốn ăn cà tím nữa."

Người mà không biết chuyện gì thì còn tưởng vẻ mặt đau khổ của cậu bé không phải đang ăn cơm, mà đang ăn cái thứ đất sét trắng khó nuốt lắm ý.

Mặc dù có các loại thịt cá ở trên bàn, hơn nữa lại còn có cơm trắng, lại thêm ruột heo kho vừa mới được ra lò nhưng những mùi hương này vẫn hơi nhạt nhẽo so với mùi hương thơm nồng bay sang từ nhà bên cạnh.

Đưa cháu nhỏ nhất là Đậu Đậu, cậu bé không ngồi vào bàn ăn nữa mà trực tiếp bưng bát lên, ngồi xổm ở bức tường của hai ngôi nhà, ngửi mùi thơm rồi ăn cơm một cách đáng thương.

Cùng lúc đó, nhà của trưởng thôn Lý ở bên cạnh, cũng đang ăn cơm.

Trưởng thôn Lý chậc lưỡi: "Đồ ăn ở trên bàn của nhà chúng ta là đồ ngon nhất ở trong trấn Cát Tường này, nhưng tại sao lại không đúng khẩu vị được nhỉ?"